Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Sa Điêu Pháo Hôi Bị Đọc Tâm Sau [Xuyên Thư]

Chương 34

« Chương TrướcChương Tiếp »
Mấy người đồng loạt phát hiện, cau mày: “Ai mà ngông cuồng như vậy?”

Dò xét bằng thần thức, sắc mặt của họ bỗng nhiên biến đổi.

“Sao lại là hắn?!”

“Hắn sao lại đến đây?”

“Thanh Tiêu Tông phát điên gì rồi! Bí cảnh cấp thấp như này mà lại phái sát thần này tới?!”

Không ai dám gọi thẳng tên hay tôn hiệu của Sở Hành Chu, với tu vi và cảnh giới của Sở Hành Chu, chỉ cần hắn muốn, cả giới tu chân đều có thể nằm trong tầm kiểm soát của hắn, huống chi khoảng cách trăm dặm này chỉ là chuyện nhỏ.

Nhìn bí cảnh Linh Xuyên đang ở trước mắt, một vị trưởng lão cau mày suy nghĩ, chẳng lẽ trong bí cảnh sắp xuất hiện linh vật nào đó? Lập tức lấy truyền âm thạch ra thông báo cho tông môn.

Một trưởng lão khác thì đoán: Chẳng lẽ có biến cố bên trong? Có nên đưa đệ tử quay về không, dù sao đây cũng chỉ là bí cảnh cấp thấp, bỏ lỡ một lần cũng chẳng sao.

Nghĩ vậy, ông ta cũng lấy truyền âm thạch ra nhanh chóng xin chỉ thị từ chưởng môn.

Hai người cùng kết nối, nhưng lại nói những điều trái ngược nhau:

“Chưởng giáo, bí cảnh Linh Xuyên có khả năng xuất hiện linh vật cao cấp, xin nhanh chóng phái cao thủ đến!”

“Chưởng môn, tình hình bí cảnh Linh Xuyên có biến, ta muốn đưa đệ tử nhanh chóng trở về tông môn!”

Cả hai quay lại nhìn nhau.

Trưởng lão Đan Đỉnh Tông chấn động: ... Thật có linh vật, ngươi giành được với Kiếm Tôn sao? Ngươi có ổn không?

Trưởng lão Thiên Kiếm Môn khó hiểu: ... Cơ hội tốt thế này mà lại muốn quay về rúc trốn? Ngươi có bị sao không?

Cả hai nhìn nhau như đang nhìn kẻ ngốc.

Đúng lúc đó, một thanh cự kiếm đột ngột xé toạc bầu trời.

Trong ánh mắt ngưỡng mộ của các môn phái, từng đệ tử Thanh Tiêu Tông lần lượt nhảy xuống khỏi kiếm, như thể những chiếc bánh bao rơi xuống nồi.

Sở Hành Chu nổi tiếng với tu vi cao thâm, tính tình lạnh lùng, mấy vị trưởng lão nhìn nhau, không ai dám tự mình tiến lên, đành phải ra hiệu với nhau, cố tìm cách để ai đó đi thăm dò.

Chỉ trong khoảnh khắc, bí cảnh Linh Xuyên đã hoàn toàn mở ra, mặc dù rất ngạc nhiên vì các đệ tử của các môn phái khác vẫn không di chuyển, nhưng... đệ tử Thanh Tiêu Tông đều nghĩ: Các ngươi không đi thì ta không khách sáo đâu!

Thế là những người đến muộn nhất lại trở thành những người đầu tiên bước vào.

“???”

Các đệ tử khác nhìn trưởng lão dẫn đội của mình.

Trưởng lão quyết định đồng loạt tiến lên hỏi thăm, mở đầu đi thẳng vào vấn đề: “Sao Kiếm Tôn hôm nay lại đích thân tới đây?” Không phải họ không muốn khách sáo, mà Kiếm Tôn quá lạnh lùng, họ không dám nói thêm lời thừa thãi.

Sở Hành Chu nhìn về phía bí cảnh Linh Xuyên, nơi Diệp Hoài Hi đang vẫy tay chào hắn, gọn gàng đáp: “Tiễn đệ tử của ta.”

Truyền thuyết về kẻ may mắn?

Mấy vị trưởng lão theo bản năng quay đầu nhìn theo ánh mắt của Sở Hành Chu, đệ tử của họ cũng đồng loạt nhìn theo.

Diệp Hoài Hi vừa hạ tay xuống một nửa thì phát hiện vô số ánh mắt đang nhìn mình, lập tức giật mình: “???”

Chuyện gì xảy ra nữa đây?

Diệp Hoài Hi bối rối nhìn quanh một lượt, cuối cùng quay về phía Sở Hành Chu, dù sư tôn mặt không biểu cảm, nhưng y cảm giác sư tôn đang rất vui vẻ.

Y chần chừ một lát, lại giơ tay lên vẫy vẫy hai cái trước mặt mọi người, rồi nhanh chóng quay người bước vào bí cảnh, trong lòng thầm nghĩ: Sư tôn chắc chắn cố ý!

---

Bí cảnh rất rộng, nhiều đồng môn vừa vào đã nhanh chóng biến mất ở cửa vào. Diệp Hoài Hi đột nhiên cảm nhận được một ánh nhìn, quay đầu lại nhìn, lại là Tạ Thanh Ngô.

Diệp Hoài Hi không nhịn được mà giật giật khóe miệng.

Thấy Tạ Thanh Ngô rời đi, y lấy ra bản đồ đã đánh dấu trước đó về hành trình dự kiến của nhân vật chính, chuẩn bị trực tiếp đến nơi Tạ Thanh Ngô nhận truyền thừa, để chờ thời cơ tốt nhất.

Chọn xong hướng đi, Diệp Hoài Hi bấm quyết, ngự kiếm bay đi.

Trên đường bay nhanh, khi đi ngang qua một khu rừng rậm, y bất ngờ cảm nhận được linh khí dồi dào phía dưới, đây chính là dấu hiệu của linh vật đã trưởng thành.

Đến sớm không bằng đúng lúc, Diệp Hoài Hi đổi hướng, hạ xuống.

Nơi này cây cối mọc cao lớn, cành nhánh đan xen, không ngừng mở rộng ra ngoài, các nhánh cây giao nhau chằng chịt. Khi bước vào khu rừng, ánh sáng bị những tán cây ngăn lại phần lớn, tạo nên một bầu không khí u ám và tĩnh mịch.

Một cơn gió không rõ từ đâu thổi tới, làm những bóng cây lay động, kèm theo tiếng lá cây sột soạt như thể vài con xác sống sắp nhảy ra.

Cảnh tượng rất giống một bộ phim kinh dị, Diệp Hoài Hi không nhịn được rùng mình, rồi chợt nhớ mình là một tu sĩ.

Y thầm nghĩ: Đạo sĩ trị được, tu sĩ chắc cũng trị được.

Diệp Hoài Hi lần theo hướng linh khí mà tìm kiếm, vượt qua khu rừng rậm, trước mặt xuất hiện một đầm lầy đầy bùn lầy. Ở giữa đầm lầy, một đóa hoa sen hồng đứng vững giữa làn sương mờ linh khí.

Y cảnh giác quan sát xung quanh, không thấy bóng dáng ai, cũng không có dấu vết gì, để tránh bị yêu thú bảo vệ linh vật trong đầm lầy phục kích, y đứng từ xa bấm quyết điều khiển kiếm.

Thanh kiếm linh "xoẹt" một tiếng bay về phía hoa sen, trong chớp mắt đã cắt đứt cuống hoa, rồi đẩy nó về phía bờ.

Sao lại dễ dàng thế này?

Trong đầu Diệp Hoài Hi thoáng nghĩ đến điều này, y liền di chuyển để bắt lấy hoa sen.

Ngay lúc đó, một luồng linh lực bất ngờ xuất hiện, đẩy hoa sen về hướng khác.
« Chương TrướcChương Tiếp »