Chương 35

Diệp Hoài Hi tinh thần tỉnh táo, kẻ địch đến rồi!

Người mới đến mặc một chiếc áo choàng đen, dung mạo bình thường, trong môi trường tối tăm này không quá nổi bật, nhưng khí thế lại phi thường, vừa ra tay đã là một chiêu tàn nhẫn.

Diệp Hoài Hi né được đòn đánh, đồng thời đánh giá khí cơ quanh người đối phương, tu vi khoảng Trúc Cơ tầng bốn, còn y hiện giờ là Trúc Cơ tầng hai.

Tu vi gần ngang nhau mà cũng dám đến tranh linh vật? Giới tu chân toàn gặp người kiểu gì đây. Diệp Hoài Hi khẽ nhướn mày, lập tức nắm chặt linh kiếm và lao về phía đối phương.

Tu sĩ áo đen chỉ khẽ nhón chân, thân hình hơi nghiêng, khéo léo né tránh, khiến thanh kiếm của Diệp Hoài Hi không chạm vào người hắn chút nào.

Ngay khoảnh khắc tiếp theo, hắn triệu hồi thanh kiếm linh của mình, đột ngột đưa lên kề sát vai Diệp Hoài Hi.

Diệp Hoài Hi xoay người, lập tức nâng kiếm chắn đỡ, linh lực đổ vào thanh kiếm, kiếm khí chém thẳng về phía trước, nhưng lại bị đối phương nhẹ nhàng né tránh lần nữa.

Không ổn rồi.

Diệp Hoài Hi nhanh chóng nghĩ ngợi, thực lực của người này chắc chắn không chỉ đơn giản như bề ngoài. Y liên tiếp chém hai kiếm, quay người thật nhanh, chuẩn bị nhặt hoa sen và bỏ chạy.

Không ngờ đối phương phản ứng nhanh hơn, trước khi ngón tay y chạm vào đóa hoa sen, một thanh linh kiếm bất ngờ xuyên qua không trung, "đinh" một tiếng ghim vào khoảng trống giữa ngón tay y và hoa sen.

“!” Diệp Hoài Hi mở to mắt kinh ngạc.

Thực lực của người áo đen rõ ràng cao hơn y, nhưng chỉ ra tay chứ không gây tổn thương, thật là kỳ lạ.

Chẳng lẽ họ quen nhau?

Diệp Hoài Hi quay người vung vài kiếm, nhìn thấy đối phương dễ dàng hóa giải mọi đòn đánh với tư thế đầy tùy ý, rồi lại nhìn đôi tay xương xẩu nhưng quen thuộc kia, y nheo mắt, đột nhiên cất tiếng: “Sư tôn.”

Tu sĩ áo đen không để ý tới y, bất ngờ tiến lại gần, thanh kiếm linh cắm dưới đất đột nhiên bị triệu hồi lên, đâm mạnh về phía lưng Diệp Hoài Hi.

Đồng tử của Diệp Hoài Hi co lại, y nhanh chóng nhảy sang bên, bấm quyết triệu hồi kiếm ý Nguyên Anh trong tay, nhắm thẳng vào đan điền của người trước mặt mà tấn công.

Kiếm ý Nguyên Anh khí thế như vũ bão, nhưng lại bị người kia nhẹ nhàng tóm gọn trong tay, biến trở lại thành một thanh tiểu kiếm.

… Đúng là sư tôn mà ta đã từ biệt hai lần!

Diệp Hoài Hi tiện tay nhặt lấy hoa sen dưới đất, tâm trạng phức tạp.

—Sư tôn thật giống như một phụ huynh tiễn con đi học mẫu giáo, xoay người một cái liền hóa thân thành cướp, làm bài tập thực hành an toàn.

Sở Hành Chu chỉ dạy: “Chỉ có kiếm chiêu, không có sát ý…”

Ngay lúc này, Diệp Hoài Hi cầm cuống hoa sen, quay người lại — phía sau y là đầm lầy u tối, yên tĩnh và chết chóc, cánh sen phấn hồng còn đọng những giọt nước trong veo lăn trên khóe mắt y — mỉm cười, đưa đóa hoa sen về phía Sở Hành Chu.

Sở Hành Chu lập tức ngừng nói, câu định nói nghẹn lại nơi cổ họng.

---

Diệp Hoài Hi một tay đưa đóa hoa sen, tay còn lại định rút kiếm ý mà Sở Hành Chu đang giữ trong tay.

Nhưng thanh tiểu kiếm bị nắm chặt, Diệp Hoài Hi giật mấy lần mà không rút ra được.

“...?”

Y ngẩng đầu, ánh mắt ngờ vực: “Sư tôn?”

[Ngài làm gì thế?]

Chỉ biết bán đáng yêu.

Sở Hành Chu khẽ nâng mi, cười mà như không: “Không đổi.”

Diệp Hoài Hi cẩn thận nhìn kỹ dung mạo của Sở Hành Chu lúc này, không nhịn được khẽ nhíu mày, ánh mắt dần trở nên kỳ quái.

[Biểu cảm này là sao?]

[Sao lại đầy vẻ châm chọc thế này?]

[Nếu là khuôn mặt của sư tôn mà làm biểu cảm này thì chắc chắn là tuyệt đẹp, còn khuôn mặt này… tặc tặc tặc!]

Nghe thấy tiếng lòng của y, biểu cảm trên mặt Sở Hành Chu cứng lại, đành phải khôi phục vẻ lạnh lùng như không có chuyện gì xảy ra.

Diệp Hoài Hi thả lỏng nét mặt, khẽ lắc đóa sen phấn hồng trong tay, mỉm cười nói: “Đây không phải trao đổi, mà là ta tự tay hái được, tặng cho ngài.” Rồi y chỉ vào kiếm ý, “Còn cái này là sư tôn tặng ta, phải thuộc về ta.”

Sở Hành Chu không động đậy, lạnh lùng nói: “Không, đây là ta đích thân cướp được.”

“...” Diệp Hoài Hi im lặng.

[Thật có lý quá!]

Y dứt khoát nhét đóa hoa sen vào tay còn lại của Sở Hành Chu, sau đó đưa tay nắm lấy tay hắn đang giữ kiếm ý.

Bàn tay ấm áp truyền đến cảm giác lạnh lẽo của những giọt nước nhỏ xíu, trong khoảnh khắc Sở Hành Chu sững sờ, hắn đã thấy Diệp Hoài Hi cúi đầu, hai tay lần mò trong lòng bàn tay và mu bàn tay của hắn, cố gắng lấy lại kiếm ý.

Sở Hành Chu bất đắc dĩ buông tay.

“Giờ thì nó cũng là do ta đích thân cướp lại!” Diệp Hoài Hi bật cười lớn.

Cười xong, y hỏi: “Sư tôn, sao ngài lại vào đây?”

“Ta có việc cần làm, tiện thể mang ngươi đi rèn luyện.”

Sở Hành Chu nói: “Nếu ngươi không xuống tay được với người, thì đi đối đầu với yêu thú luyện tập.”

---

Tại một cánh đồng trong bí cảnh, Diệp Hoài Hi vừa hạ gục hai con yêu thú đang bao vây y, đột nhiên trên bầu trời xa xa xuất hiện một làn khói đỏ. Đây là… tín hiệu của giới tu chân?

Có người cầu cứu, hay là một tông môn nào đó đang tụ họp? Diệp Hoài Hi cau mày suy nghĩ, dù sao cũng có một số nơi náo nhiệt không nên dính vào.

Y do dự hai giây, rồi vội vã cất yêu thú vào túi trữ vật, sau đó nhanh chóng ngự kiếm bay về hướng khói đỏ.