Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Sa Điêu Pháo Hôi Bị Đọc Tâm Sau [Xuyên Thư]

Chương 8

« Chương TrướcChương Tiếp »
Vị tu sĩ ngẩn người trước câu hỏi của y: "Không, chẳng lẽ ngươi không biết sao?"

Diệp Hoài Hi: "..."

Y quyết định ngay lập tức xuống núi. Xin lỗi đại lão, quà tặng sau này nhất định sẽ gửi lại.

Túc Quân Nhất ngự kiếm từ đám mây bay xuống, ngay lập tức nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc, hắn vui vẻ chào Diệp Hoài Hi: "Ngài đến rồi?"

Ngài?

Vị tu sĩ ngạc nhiên nhìn Diệp Hoài Hi.

Tạ Thanh Ngô giật mạnh chân mày.

Diệp Hoài Hi không thể tin nổi: "Sao lại là ngươi?!"

Túc Quân Nhất gật đầu: "Chẳng phải lần trước ngài nói hẹn gặp lại sao, giờ thì gặp rồi."

Diệp Hoài Hi: "..." Vậy đại lão cũng là người của Thanh Tiêu Tông? Tốt lắm, ta đã tin nhầm người.

Trong lúc họ nói chuyện, gần trăm người đã tụ tập lại nơi này.

Túc Quân Nhất liếc nhìn nén hương đã cháy hết: "Thời gian đã hết."

Hắn niệm một câu thần chú, thanh kiếm trong tay đột nhiên mở rộng ra, đủ cho tất cả mọi người ngồi lên, "Tất cả lên đi."

Diệp Hoài Hi lập tức lùi hai bước, từ chối: "Ta có đồ bỏ quên, lần sau ta sẽ..."

"Đợi qua kỳ khảo hạch rồi lấy, không vội." Túc Quân Nhất liền kéo mạnh Diệp Hoài Hi, đặt y ngồi yên trên kiếm, rồi nhanh chóng ngự kiếm bay lên.

Đùa à, đây là đệ tử mà sư thúc tổ để mắt tới, sao có thể để y chạy thoát được.

Diệp Hoài Hi: "……" Ta đang vội mà!!

Gió rít vù vù bên tai, Diệp Hoài Hi nhìn thấy ba chữ lớn "Thanh Tiêu Tông" trên đỉnh núi, viết theo nét bút rồng bay phượng múa, lòng thở dài một hơi, trông y có vẻ chán nản.

Lúc này, người đứng trước y bỗng nói: "Nghe nói năm nay Kiếm Tôn xuất sơn thu đồ đệ, thật không vậy?"

Có người đáp lại: "Đúng rồi, ta cũng nghe nói vậy."

Cũng có người phản bác: "Tin giả thôi, năm nào cũng có người đến vì Kiếm Tôn, nhưng năm nào cũng chẳng thấy ai được thu nhận."

Một người khác lại thở dài: "Đúng vậy, Kiếm Tôn vốn không thu đồ đệ."

Diệp Hoài Hi đảo mắt, nảy ra ý tưởng, vội vàng chen lời: "Thật không, thật không?"

Thần thái đầy khẩn thiết, khiến người ta phải đồng cảm.

Người đứng sau y hỏi: "Đạo hữu, ngươi cũng đến đây vì Kiếm Tôn à?"

"Đúng rồi, đúng rồi."

Diệp Hoài Hi nhìn cảnh sắc xung quanh — nước biếc núi xanh, gió thổi nhẹ nhàng, ngay cả tấm biển lớn của Thanh Tiêu Tông cũng trở nên uyển chuyển, thanh tú.

Chẳng mấy chốc, cả nhóm đã được đưa đến đỉnh chính của Thanh Tiêu Tông. Tại đây, những đình đài lầu các sắp xếp tinh tế, bậc thềm ngọc trắng dẫn lên cao, trước mắt là những cây thông cổ thụ vươn thẳng lên trời, che khuất nửa tòa đại điện.

"Trước tiên sẽ đo thiên phú và tuổi xương của các ngươi," Túc Quân Nhất lấy ra một tảng đá màu xanh thẫm, "Từng người một lên đo, đo xong thì đứng sang bên trái."

"Tạ Thanh Ngô, kim linh căn, Trúc Cơ tầng ba, mười sáu tuổi."

"Diệp Hoài Hi, mộc linh căn, Luyện Khí tầng năm, mười tám tuổi."

Mười tám tuổi mà linh căn thiên phú mới đạt Luyện Khí tầng năm?

Những người ban đầu tâm trạng đầy lo lắng, khi nghe thấy tuổi và tu vi của Diệp Hoài Hi, sự căng thẳng bỗng chốc tan biến, ai nấy đều cảm thấy thoải mái hơn hẳn.

Diệp Hoài Hi không quan tâm đến những ánh mắt khác thường của người xung quanh, y đang bận thầm chỉnh sửa kịch bản mà lát nữa mình sẽ diễn.

"...Đào Nhược Thủy, hoả linh căn, Trúc Cơ tầng hai, mười sáu tuổi."

"Tốt, mọi người xếp hàng theo thiên phú, từ cao xuống thấp."

Mọi người nhanh chóng tìm được vị trí của mình, Diệp Hoài Hi đứng ngay sau nhân vật thụ Đào Nhược Thủy.

Sau đó… Tạ Thanh Ngô cười lạnh một tiếng, rồi đẩy Đào Nhược Thủy đứng lên trước mình.

Diệp Hoài Hi ngước mắt lên: "……" Đại ca à, có cần thế không?

Diệp Hoài Hi bất giác nhớ lại cốt truyện trong tiểu thuyết. Đào Nhược Thủy là đứa trẻ mồ côi được nhà họ Tạ nhặt về nuôi dưỡng, vì có thiên phú xuất chúng nên nhà họ Tạ muốn bồi dưỡng hắn trở thành tay chân thân cận cho Tạ Thanh Ngô. Nhưng dù xuất sắc đến đâu, họ cũng không định đưa hắn vào Thanh Tiêu Tông để tu luyện.

Khi thấy Tạ Thanh Ngô chuẩn bị gia nhập tông môn, Đào Nhược Thủy vô cùng ngưỡng mộ. Lúc này, Tạ Thanh Ngô đột nhiên đề nghị để hắn tự do, với điều kiện là hai người phải kết thành đạo lữ trên danh nghĩa và cùng nhau đến Thanh Tiêu Tông bái sư.

Đào Nhược Thủy không muốn bỏ lỡ cơ hội thăng tiến, sau khi cân nhắc, hắn nhanh chóng đồng ý. Hắn không biết tình cảm của Tạ Thanh Ngô dành cho mình, cũng không biết sự phản đối của gia tộc họ Tạ. Hắn chỉ nghĩ rằng Tạ Thanh Ngô muốn dùng mối quan hệ đạo lữ để ràng buộc mình, và vẫn coi Tạ Thanh Ngô như chủ nhân.

Vì mang thuộc tính vạn nhân mê (người được nhiều kẻ si mê), bên cạnh Đào Nhược Thủy luôn có vô số kẻ theo đuổi. Tạ Thanh Ngô thì vừa điên cuồng ghen tuông, vừa tiêu diệt hết tình địch xung quanh, nhưng lại sợ bị Đào Nhược Thủy từ chối nên không dám thổ lộ tình cảm với hắn…

Cuốn tiểu thuyết này tập hợp đủ mọi yếu tố như vạn nhân mê, kẻ điên si tình, đạo lữ hợp đồng, và đầy những tình tiết máu chó. Diệp Hoài Hi khẽ thở dài, nếu y không phải là một trong những tình địch bị tiêu diệt, thì chắc y sẽ cắn câu mất.
« Chương TrướcChương Tiếp »