Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Sa Điêu Pháo Hôi Bị Đọc Tâm Sau [Xuyên Thư]

Chương 9

« Chương TrướcChương Tiếp »
Còn bây giờ, tâm trạng của y thực sự không thể diễn tả bằng lời, cuối cùng đúc kết thành tám chữ: Oán khí của y, còn nặng hơn cả quỷ!

*

Mọi người lần lượt bước vào đại điện.

Bên trong đại điện sáng sủa, thoáng đãng, các vị trưởng lão và chưởng môn của Thanh Tiêu Tông ngồi uy nghiêm trên cao, quan sát nhóm tân đệ tử.

Túc Quân Nhất lần lượt báo tên, mỗi tân đệ tử sẽ tiến lên ba bước để giới thiệu về bản thân.

Dựa vào tu vi cao cường của mình, các trưởng lão trên cao thoải mái truyền âm cho nhau, bắt đầu phân chia những đệ tử mà họ ưng ý.

Tam trưởng lão nói: "Đào Nhược Thủy không tồi, là một mầm non tốt cho việc luyện khí, ta muốn nhận hắn."

Ngũ trưởng lão cãi lại: "Ngươi nói nhận là nhận à? Đào Nhược Thủy ta cũng muốn."

Tam trưởng lão tự tin đáp: "Vậy thì để hắn tự chọn."

Ngay sau đó, một giọng nói khác vang lên: "Ta muốn Tạ Thanh Ngô, ai cũng đừng tranh với ta."

Tứ trưởng lão liền phản đối: "Kim linh căn thích hợp tu luyện kiếm đạo, phải để ta dạy."

Đại trưởng lão thách thức: "Sao? Không phục à? Ra ngoài đánh một trận không?"

Tứ trưởng lão chế nhạo: "Hừ, đồ vũ phu."

Diệp Hoài Hi nghe màn tranh giành kịch tính giữa các trưởng lão, y âm thầm vui sướиɠ khi thấy nhân vật công và thụ được mọi người tranh nhau nhận làm đệ tử, thì bỗng nghe thấy Túc Quân Nhất gọi tên mình.

Y bước lên phía trước, không vòng vo mà nói thẳng: "Vãn bối đến đây chỉ vì Kiếm Tôn."

Vừa dứt lời, chưởng môn và các trưởng lão trên đài đều nhìn chằm chằm về phía y, ánh mắt ai nấy đều như những mũi tên xuyên qua y.

Gần trăm tân đệ tử đứng sau Diệp Hoài Hi cũng vậy, đồng loạt dồn ánh mắt vào y, ánh nhìn nóng bỏng đến mức như muốn thiêu đốt lưng y.

Không khí im lặng bao trùm.

Dù trong bầu không khí căng thẳng, Diệp Hoài Hi vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh.

Chưởng môn trông có vẻ rất nghiêm nghị, nhẹ nhàng nói: “Chỉ bái Kiếm Tôn làm vi sư, không cân nhắc người khác sao?”

Diệp Hoài Hi: “Đúng vậy.”

Chưởng môn nói: “Ngươi có biết Kiếm Tôn đã thành danh ba trăm năm, số lượng đệ tử muốn bái nhập dưới trướng Kiếm Tôn lên đến hàng vạn, nhưng chưa từng có ai thành công.”

Mắt Diệp Hoài Hi sáng lên: Vậy càng hay!

Y cất giọng đầy cảm xúc, từng chữ rõ ràng: “Vậy ta muốn trở thành đệ tử đầu tiên của Kiếm Tôn, quyết không bái ai khác!”

Trong mắt chưởng môn ánh lên vẻ khen ngợi, các trưởng lão tuy không có tu vi cao thâm bằng Kiếm Tôn, nhưng cũng là những tu sĩ hàng đầu của giới tu chân. Thấy một kẻ trẻ tuổi có thể giữ vững tâm tính trước sự cám dỗ như vậy, quả thật đáng ngưỡng mộ.

“Dũng khí rất đáng khen, đáng tiếc Kiếm Tôn không thu đệ tử. Bản tọa sẽ cho ngươi thêm một cơ hội, bái một trong các trưởng lão khác làm vi sư, kể cả bái bản tọa cũng…”

Túc Quân Nhất nghe vậy biết ngay chưởng môn đã nảy sinh lòng yêu quý người tài, nhanh chóng truyền âm cho sư tôn: “Ngài quên rồi sao? Đây là đệ tử mà sư thúc tổ đã để mắt tới, sao có thể tùy tiện tranh đoạt?”

Chưởng môn giật mình kinh ngạc: “Sao không nói sớm! Nhưng... sao ta lại không biết chuyện này nhỉ?”

Lập tức, ông vội vàng thay đổi lời nói: “...Cũng không phải là không thể cân nhắc.”

Ngũ trưởng lão lập tức quay đầu, trừng mắt nhìn chưởng môn: “Ngươi thật khôn lỏi!”

Ông nhanh chóng lên tiếng mời chào: “Ta là phong chủ Đan Phong, với thiên phú của ngươi, bái ta làm vi sư thì rất hợp.”

Diệp Hoài Hi kiên quyết từ chối ngũ trưởng lão: “Đa tạ ý tốt của phong chủ, nhưng ta đã quyết ý.”

Ngũ trưởng lão vừa tiếc vừa đau lòng: Đứa trẻ tốt như vậy, sao lại khăng khăng chết trên cây đại thụ khô héo kia chứ?

Nhiều người bị lời nói của Diệp Hoài Hi làm chấn động, có người bị dũng khí của y làm cho khâm phục, có người lại thấy y thật ngốc nghếch khi bỏ lỡ cơ hội.

Đây là phong chủ của tông môn số một trong giới tu chân, Thanh Tiêu Tông, lại bị từ chối dễ dàng như thế. Ngươi không cần thì để ta bái làm vi sư đi.

Hơn nữa, tất cả các tông môn đều đồng loạt mở cửa nhận đệ tử trong cùng một ngày—vì không ai muốn nhận những đệ tử bị các tông môn khác từ chối—nếu bỏ lỡ cơ hội bái sư, phải chờ đến sang năm.

Diệp Hoài Hi thấy không ai nói thêm gì, trong lòng nghĩ đã xong.

“Vãn bối xin cáo từ.” Y cố giấu đi sự phấn khích của mình, làm ra vẻ tiếc nuối thở dài, cúi đầu một chút để không ai nhìn ra, rồi xoay người bước ra ngoài.

Chưởng môn vừa âm thầm truyền tin cho Kiếm Tôn, nhưng vẫn chưa nhận được hồi âm, lại không dám tự ý nhận đệ tử thay cho Kiếm Tôn.

Nhìn Diệp Hoài Hi sắp bước ra khỏi đại điện, chưởng môn vừa sốt ruột vừa hỏi đại đệ tử của mình: “Làm sao ngươi biết đây là đệ tử mà Kiếm Tôn để mắt tới? Thông tin có chắc chắn không?”

“Đệ tử nghe tận tai, không sai được. Chẳng phải con đã truyền tin cho sư tôn rồi sao...”
« Chương TrướcChương Tiếp »