Chương 46: Vô Gian Nan Tái Đắc

Không biết dịch sao luôn T_T)

Edit: Dajiangyou

Sáng sớm, Lộc Thời Thanh ôm đầu gối ngồi ngẩn người trên giường, thỏ con vẫn chưa tỉnh, hắn cũng không dám lộn xộn.

Ngược lại là hệ thống hành tung bí ẩn lại hay giận dỗi kia đột nhiên xuất hiện, còn bắt chuyện với hắn: "Này...Thanh Nhai."

Lộc Thời Thanh đang muốn tìm nó, vội nói: "Tiểu Bạch, ta có chuyện này muốn thỉnh giáo ngươi."

Trùng hợp hệ thống cũng thốt lên: "Có chuyện muốn hỏi ngươi."

Bầu không khí quỷ dị này yên lặng một lúc, hai người lại trăm miệng một lời mà nói: "Ngươi nói trước đi."

Lần nữa trầm mặc, lần này Lộc Thời Thanh cũng không tiếp tục mở miệng.

Sau một lúc lâu, hệ thống mới không được tự nhiên nói: "Sao ta có cảm giác, ngươi lạnh nhạt với ta nhiều lắm."

Lộc Thời Thanh trong lòng yên lặng thở dài, làm đồng bạn hợp tác ở thế giới này, hắn so với bất luận kẻ nào nào đều muốn giữ gìn mối quan hệ này với hệ thống. Nhưng ai biểu hệ thống tính cách quái dị, âm tình bất định làm chi, một câu không đúng là nổi giận.

Nói ít, sai ít, thế là cả người hắn đều trở nên cẩn thận dè dặt.

Lại nghe hệ thống buồn bực nói: "Hẳn là hai ngày này do ta quá hung?"

Lộc Thời Thanh rốt cục nhịn không được, nói: "Ừm... Hình như có chút chút."

Hệ thống bên kia tĩnh lặng, ha ha một tiếng: "Đúng vậy, ta nào có dịu dàng bằng Cố Tinh Phùng. Tinh Tinh là giỏi nhất, thông minh nhất, cẩn thận nhất, đối xử với ngươi tốt nhất."

Lộc Thời Thanh bị hệ thống dọa sợ luôn rồi.

Trước đó vài ngày hắn chỉ thuận miệng khen Cố Tinh Phùng hai câu, thế mà bị hệ thống nhớ đến tận bây giờ, thấy có cơ hội là lấy ra châm chọc khıêυ khí©h hắn.

Hệ thống thấy hắn không nói lời nào, cười lạnh: "Bị ta nói trúng rồi phải không? Ta cũng biết ngươi vì sao tỏ ra xa lạ với ta rồi, tất cả đều là vì Cố Tinh Phùng có đúng hay không, Thanh Nhai ngươi là một tên xấu xa!"

Nụ cười của Lộc Thời Thanh dần dần hóa đá.

Đây không phải hệ thống, cũng không phải đứa bé ba tuổi nào, mà đây thuần túy là bạn gái cố tình gây sự trong truyền thuyết.

Nhưng hắn độc thân nhiều năm, căn bản sẽ không đi dỗ dành, nửa ngày sau mới nói: "Đừng giận nữa, không phải vì Cố Tinh Phùng đâu, cũng không phải vì ngươi hung dữ với ta. Là...là vì vấn đề của chính ta, ta...do ta không biết cách nói chuyện."

Nhưng hệ thống không buông tha, "Đến lúc này rồi mà ngươi còn nói giúp y, trước kia sao ta không biết ngươi không biết nói chuyện vậy?"

"..." Lộc Thời Thanh sợ nhất mấy người không chịu nói lý, sau khi vắt hết óc, hắn quyết định đổi chủ đề, "Vậy....Tiểu Bạch, ngươi tìm ta có chuyện gì thế?"

"Vừa rồi có việc, hiện giờ không có." Hệ thống thản nhiên nói, "Lão nhân gia ngài tìm ta là có chuyện quan trọng gì à?"

Tuy hiện giờ Lộc Thời Thanh rất sợ hệ thống, nhưng hắn không thể làm trễ chính sự,nhưng lúc mở miệng giọng nói nhỏ đi thấy rõ. "Là thế này nè Tiểu Bạch, tối hôm qua ta nằm mơ..."

"Tại sao lại nằm mơ nữa rồi?" Hệ thống rõ ràng rất kinh ngạc.

Lộc Thời Thanh ngoài khẩn trương ra cũng không quá lưu ý, nói tiếp: "Phải đó. Nhưng rất lạ lùng luôn, ta mơ thấy mấy chuyện thường ngày của nguyên chủ và Cố Tinh Phùng, lần này là ở góc nhìn thứ ba. Giống như ta là một người khác vậy đó, đứng bên ngoài quan sát hết thảy mọi thứ."

"Còn có chuyện này?" Hệ thống không để ý tới giận dỗi nữa, trầm ngâm, "Việc này cũng quá sức tưởng tượng rồi, chắc là ngươi nằm mơ thật, nhưng không có khả năng..."

Lộc Thời Thanh cũng cảm thấy không có khả năng, cho nên mới vội vã nói cho nó biết.

Nhưng hiển nhiên, hệ thống cũng là không hiểu ra sao, nửa ngày cũng không tìm ra đầu mối, cuối cùng đành phải qua loa nói: "Cứ quan sát tiếp thử đi, có xuất hiện tình huống giống vậy nữa hay không, nếu có dị thường gì thì nói ngay với ta. Chúng ta cùng nhau tìm nguyên nhân."

Lộc Thời Thanh lấy dũng khí hỏi: "Tiểu Bạch, vì sao nguyên chủ sẽ không nằm mơ? Ngươi có thể nói rõ cho ta biết không?"

"Không。Thể。Nói." Hệ thống dứt lời, rốt cuộc không có động tĩnh nữa.

Lộc Thời Thanh đành phải tiếp tục ôm đầu gối.

Hắn cảm thấy mình là người xuyên thư thảm nhất trong lịch sử, kịch bản thì rối tinh rối mù, toàn bộ đều là điểm đáng ngờ còn chưa nói còn tặng thêm một hệ thống tính tình cổ quái chuyện gì cũng không biết.

Cũng còn may sóng to gió lớn miêu tả trong sách đều đã qua, hiện giờ lưu lại cạnh hắn, tất cả đều là người tốt hết.

Không biết lại qua bao lâu, có người gõ vang cửa phòng hắn, hắn còn tưởng rằng là bọn Diệp Tử Minh gọi hắn xuất phát, nhưng vừa mở cửa thế mà lại là Tống Linh Bích.

Còn là mặt mày quạo đeo xông vào.

Tống Linh Bích tính tình lười nhác, cũng không thích cùng người thâm giao, sự xuất hiện của hắn khiến Lộc Thời Thanh có cảm giác rất ngoài ý muốn: "Linh Bích công tử, ngươi tìm ta hả?"

Tống Linh Bích ngáp một cái, khoác tay lên vai hắn, "Tiểu mỹ nhân chớ sợ, ta không tìm ngươi, vị thần tiên tóc trắng kia có ở đây không?"

Vừa dứt lời, trên giường hiện lên một đạo bạch quang, đẩy Tống Linh Bích ra xa, sau đó rơi xuống đất, biến thành Cố Tinh Phùng một thân thuần trắng.

Lộc Thời Thanh bất đắc dĩ, cẩn thận cả một buổi sáng, vẫn là ồn đến nỗi người ta tỉnh luôn.

Mà đối với vị khách Tống Linh Bích không mời mà đến này, Cố Tinh Phùng hiển nhiên không thể nào hoan nghênh, trên mặt một chút độ ấm cũng không có.

Nhưng Tống Linh Bích không thèm để ý, chắp tay cười nói với y: "Thần tiên, có thể dạy cho ta thuật kết giới hôm đó không?"

Lộc Thời Thanh ngạc nhiên nói: "Ủa không phải ngươi không có hứng thú với mấy thứ này à?"

Tống Linh Bích thở dài nói: "Không chịu nổi tục sự hỗn loạn. Không phải sao, nghe thấy tin tức ta về Mai Hoa Châu, sáng sớm đã có người đến cửa cầu thơ. Tỷ ta thì không muốn đắc tội với những con mọt sách quyền quý này, lệnh cho ta ra ngoài tiếp kiến, phiền muốn chết."

Lộc Thời Thanh giật mình nói: "Cho nên, ngươi học kết giới này, là muốn tránh người khác đến bái phỏng?"

"Trẻ nhỏ dễ dạy." Tống Linh Bích xoa huyệt thái dương, cười nói với Cố Tinh Phùng, "Nếu Thần tiên không muốn bại lộ thân phận, Tống Linh Bích ta tuyệt đối miệng kín như bưng, cho nên...Ta cũng không phải đang uy hϊếp ngươi, chỉ là thương lượng. Không được thì thôi ta sẽ tìm cách khác."

Cố Tinh Phùng cho là hắn đang uy hϊếp, vốn có chút tức giận, nhưng nghe được câu nói phía sau của hắn, nét mặt hơi hòa hoãn nhìn về phía Lộc Thời Thanh.

Lộc Thời Thanh nghĩ nghĩ, "Đây không phải pháp thuật hại người, dạy hắn cũng không sao, chỉ là...Hắn không có linh lực, có thể học được không?"

Cố Tinh Phùng viết xuống hai chữ trên mặt đất: "Đưa tay."

Tống Linh Bích biết có hi vọng, nói cảm ơn rồi giơ tay ra, sau đó lòng bàn tay hắn xuất hiện ba luồng ánh sáng, sau khi biến mất, chữ trên đất đã đổi thành: "Có ba lần cơ hội, dùng trong những trường hợp nguy hiểm."

"Có ba lần thôi hả..." Tống Linh Bích chê ít, nhưng nhìn thấy mặt Cố Tinh Phùng lạnh ngắt, chỉ đành gật đầu ra ngoài, "Đa tạ, ta xài tiết kiệm là được, tiểu mỹ nhân, lần này lên đường thuận buồm xuôi gió hen."

Đây chính là những việc vụn vặt thường ngày ở Tống gia, một Tống Linh Kỳ bận rộn, một Tống Nghị trầm ổn, một Tống Linh Bích vô công rỗi nghề, cộng thêm một Tống Dương chơi bời lêu lổng. Nhìn qua Tống gia phú quý ngập trời, kỳ thật cũng không khác người bình thường là bao.

Tu sĩ có tự do của tu sĩ, tục nhân cũng có lạc thú của tục nhân.

Lộc Thời Thanh nhìn Cố Tinh Phùng, giấc mơ tối qua hiện ra trong trí óc. Thiếu niên muốn lên trời ngắm sao kia, chỉ trong chớp mắt đã tóc trắng như sương, rõ ràng thân là chưởng môn, nhưng nhìn vào lại không có chút tự tại nào.

Không biết tại sao, Lộc Thời Thanh cảm thấy có hơi khổ sở.

Cố Tinh Phùng liếc mắt, phát hiện Lộc Thời Thanh nhìn tóc mình chằm chằm, biểu tình phức tạp, không cần đoán cũng biết hắn đang nghĩ những gì, liền viết chữ nói: "Do bệnh gây nên." Dừng một chút lại bổ sung, "Nguyên nhân không phải bởi vì người."

Sau đó thì hóa thân thành thỏ con, mặt không thay đổi chui lại vào trong tay người ta.

Lộc Thời Thanh không hiểu ra sao.

Hắn cũng đâu có nói nguyên nhân tóc Cố Tinh Phùng biến thành màu trắng là do hắn đâu, không, hắn ngay cả một câu cũng chưa kịp nói.

Vì cái gì Cố Tinh Phùng nóng lòng muốn giải thích? Vì cái gì hôm nay mỗi người đều khó hiểu như vậy?

Thẳng đến khi mặt trời treo cao, bọn Diệp Tử Minh dẫn hắn rời khỏi Tống gia, một đoàn người đã ngự kiếm hết nữa ngày nhưng hắn vẫn nghĩ chưa thông những vấn đề này, mà Biển Cả Một Cảnh đã gần ngay trước mắt.

Lại nhìn ba người khác, Liễu Tuyền khiêng quan tài, Liễu Khê chọn gánh rượu ngon. Diệp Tử Minh thì bảo vệ hắn, hắn gì cũng không cần làm, thế mà trong đầu còn suy nghĩ vớ vẫn, thật là quá đáng.

Thôi bỏ đi, người là động vật phức tạp nhất. Lúc hắn ở "Thế giới hiện thực", cũng là bởi vì không chịu phỏng đoán tâm tư của lãnh đạo mới bị đày đến nơi khỉ ho cò gáy để khai hoang. Cũng hên là trong họa có phúc, đạt được công việc có ý nghĩa nhất trong cuộc đời này.

Vẫn là trân quý trước mắt tương đối tốt.

Cố Tinh Phùng lạnh lùng đến đâu đi chăng nữa thì đối với hắn vẫn rất tốt. Hệ thống tuy khó ở nhưng cuối cùng vẫn giúp hắn. Cho nên đối với bọn họ thẳng thắn và hữu hảo là được.

Trước khi gặp được Cố Tinh Phùng, hắn nghĩ nên tìm cách hòa hoãn quan hệ với hệ thống trước, thành kiến của hệ thống đối với bọn họ đã sâu thêm một bước. Nhưng gọi người ta cũng không thấy người ta trả lời Liễu Tuyền lại bỗng la lên một tiếng đầy đau đớn, thân thể lung lay dữ dội.

Mặt hắn lộ vẻ kinh hoảng: "Sao cái quan tài này càng ngày càng nặng vậy."

Quan tài kia giống như một ngọn núi nhỏ, chỉ vài ba câu nói đã ép tới đầu hắn đầy mồ hôi. Diệp Tử Minh vội nói: "Đáp xuống đất nhanh đi." Dứt lời, hắn ngự kiếm chạm đất trước, để Lộc Thời Thanh ở chân núi Thiên Kính Phong, rồi đi tiếp ứng Liễu Tuyền.

Lộc Thời Thanh đứng tại chỗ lo lắng nhìn quanh. Diệp Tử Minh ngự kiếm mà lên, còn cách xa Liễu Tuyền mấy chục trượng đã nghe thấy một tiếng vang thật lớn, quan tài vỡ vụn. Liễu Tuyền không kịp trốn tránh, bị Bùi Lệ đẩy ra suýt nữa rơi vào trong khe núi, may mà Diệp Tử Minh kịp thời đỡ được.

Bùi Lệ cũng không cùng bọn hắn dây dưa, lao xuống đất chạy như điên về phía Lộc Thời Thanh. Lộc Thời Thanh vừa thấy tình thế không ổn vội xoay người bỏ chạy.

Nhưng tốc độ của Bùi Lệ cực nhanh, hoàn toàn không giống vẻ cứng ngắc lúc hiện thân trong rừng, chớp mắt đã tóm được gáy của Lộc Thời Thanh trong tay.

Lộc Thời Thanh tê cả da đầu, động cũng không dám động.

Rất nhiều đệ tử Thiên Kính Phong nghe thấy động tĩnh, chạy tới xem xét đều bị dọa sợ giật nảy mình. Diệp Tử Minh hô to về phía bọn họ: "Mau tới đây hỗ trợ đi!"

Bọn họ cuống quít lấy binh khí ra, muốn cản Bùi Lệ lại. Nhưng động tác của Bùi Lệ cực nhanh, bước chân một giây cũng không ngừng, xách theo Lộc Thời Thanh vọt mạnh về phía trước. Một đệ tử trở tay không kịp, bị hắn đυ.ng ngã xuống đất, kiếm trong tay cũng bị cướp mất.

Tất cả mọi người trợn mắt há hốc mồm, trơ mắt nhìn hoạt thi này ngự kiếm còn thuần thục hơn bọn họ, bay thẳng đến trung tâm Thiên Kính Phong.

Diệp Tử Minh cũng sợ ngây người, đợi khi kịp phản ứng, cũng vội vã đuổi theo.

Đệ tử còn lại cũng đuổi theo, chung quanh vang lên đầy câu chất vấn: "Diệp sư huynh Thi Vương kia có lai lịch thế nào, vì sao có thể vào được Biển Cả Một Cảnh?" "Là huynh đem người ta vào hả? Hắn thế mà biết thuật ngự kiếm của Biển Cả Một Cành chúng ta!" "Hắn mặc cũng là y phục của Biển Cả Một Cảnh, nhìn thân phận cũng không thấp, Diệp sư huynh rốt cuộc hắn là ai vậy?"

Trong tầm mắt, là Bùi Lệ tựa một mũi tên đang phóng về Noãn Nguyệt Đài.

Lúc này trong Noãn Nguyệt Đài, Cố Tinh Phùng đang bế quan. Xảy ra chuyện lớn như thế mà y cũng không lộ mặt, tất có ẩn tình gì đó.

Đôi mày Diệp Tử Minh nhíu chặt, cuối cùng chỉ là hàm hồ hồi đáp: "Người đó... Là một vị cố nhân của sư tôn."

Lộc Thời Thanh thấy mình sắp "được" Bùi Lệ xách cổ đến Noãn Nguyệt Đài, bị cánh hoa đập vào mặt đến nỗi mắt mở không ra. Nhưng hắn không có thời gian để ý, lớn tiếng hỏi Bùi Lệ: "Hoài Hư! Ngươi tỉnh lại đi! Ngươi muốn làm gì?"

Màu mắt Bùi Lệ đen đặc, mặt xám như tro, nhưng quanh thân lại tràn ngập sát khí.

Nói là đang trả lời Lộc Thời Thanh, chẳng bằng nói là đang lầm bầm lầu bầu, trong miệng hắn phát ra mấy âm tiết máy móc: "Gϊếŧ... Cố Tinh Phùng... Gϊếŧ chết... Cố Tinh Phùng..."