Chương 12: Quỷ vực bài xích

Simon trở lại.

Hắn vẫn là hung bạo, tàn ác Quỷ vương.

Đôi mắt hắn lạnh lẽo, đối với thế giới này tràn ngập chán ghét cùng phá hủy dục.

Hắn cũng dùng cặp con ngươi ngạo nghễ kia để nhìn về phía Layla.

Tiểu thiên sứ ngây ngô cười nhìn hắn, như mắt mù mà không cảm nhận được hắn sát khí.

Phải rồi, con tiểu thiên sứ hai cánh này vẫn chưa thành niên đâu, nàng còn nghĩ hắn là nàng anh trai, hoàn toàn ỷ lại vào người hắn.

Đối với Layla mới tới tân sủng, hắn cũng chỉ lướt qua.

“Đi theo ta, Layla.”

Simon dẫn đầu, chỉ lạnh lùng mở miệng, sau đó liền quay lưng, để lại một bóng lưng ngạo nghễ. Nhưng nếu quan sát kỹ sẽ để ý đến hắn bước chân cũng không phải là quá nhanh, thậm chí còn cố gắng đi chậm lại.

Là để chờ nàng đuổi theo.

Bên cạnh thuộc hạ dù cảm thấy Quỷ Vương hôm nay có chút kì lạ nhưng cũng không dám nghị luận nhiều.

Layla được đưa đến tầng hầm. Đây là nơi giam dữ tội phạm, cũng là nơi mà nàng chưa từng đặt chân đến, hay nói đúng hơn là kể từ lúc nàng mất trí nhớ, Simon không cho phép nàng đặt chân nơi này.

Bởi vì nơi này giam dữ… thiên sứ.

Có lẽ hắn sợ nhìn thấy nơi này thiên sứ sẽ kí©h thí©ɧ đến nàng thời kì không ổn định.

Đúng vậy, thứ đồ khiến Layla mất trí nhớ, bị đánh trở lại thành niên thiên sứ dù có uy lực khủng khϊếp nhưng nó cũng có điểm yếu. Đó chính là khiến nàng rơi vào không ổn định kì.

Nhưng thế cục thay đổi, Layla đã thành công bị hắn lựa gạt, cũng khoát khỏi không ổn định kì. Nàng đã như một tờ giấy trắng bị hắn cầm bút vẽ nghệch ngoạc. Kể cả có Quang Minh tên kia xuất hiện cũng khó có thể lung lay.

Không ngoa nói rằng, hắn chính là nàng thần.

Mùi ẩm mốc sộc thẳng vào mũi khiến Layla không chịu nổi mà khụ ra tiếng. Những tiếng rêи ɾỉ đau đớn, lại tuyệt vọng, tiếng la hét, tiếng khóc… liên tục được phóng to bên tai nàng. Nàng không nhìn được bất cứ gì ngoài một hành lang tối đen, bóng tối bao trùm, chỉ có ánh sáng le lói của vài ngọn đuốc. Từ khí bóp nghẹt lấy nàng yết hầu khiến nàng khó hít thở. Hơi thở nàng bắt đầu hỗn loạn, mắt có chút hoa, bóng người đi trước nhân hai lại nhân ba, nàng biết nếu tiếp tục như vậy sẽ không thể trụ được.

Không biết từ bao giờ, nơi này chỉ còn nàng và anh trai. Kẻ hầu đi theo đều đã biến mất.

Nàng muốn gọi Simon, nhưng miệng của nàng phát không ra tiếng, trơ mắt nhìn khoảng cách giữa hai người ngày càng xa.

Nàng cố gắng dồn hết sức lao đến tóm lấy hắn góc áo, nhưng những cố gắng ấy cũng sớm tan như bong bóng.

Hắn biến mất.

Ngọn đuốc le lói vụt tắt, gió nổi lên quét lên người nàng, như nhát dao cứa lên nàng da thịt, máu đỏ chảy ra bên ngoài nhuộm nàng trên ngoài quần áo. Nàng phủ gục lên nền đá lạnh băng, máu tươi rỏ giọt.

Nàng mất đi thị giác, thính giác cũng dần biến mất. Chỉ còn xúc giác là vô tận phóng đại. Nỗi đau thấm đẫm đến tận xương tủy.

Không biết từ bao giờ những bức tường đen ngòm đã hóa thành tham lam ác quỷ lao về phía nàng. Chúng giật lấy nàng tóc, tóm lấy nàng chân, kéo căng nàng, khiến nàng càng thêm đau đớn.

Nàng như một món đồ chơi bị chúng giày xéo.

Layla muốn chết. Nàng không thể chịu nổi. Nàng muốn được giải thoát.

Nàng ngã xuống.

Kéo theo quấn lấy nàng ác quỷ, ngã xuống vô tận vực sâu.

Thiếu nữ nằm trên giường, từng giọt lớn nhỏ mồ hôi rơi xuống, khuôn mặt vì đau đớn mà trắng bệch, bàn tay nàng tóm chặt lấy ga giường. Nhưng dù đau đớn bao nhiêu nàng cũng không ra tiếng, như nhỏ yếu ấu tể, tự ôm chặt bảo vệ bản thân.

Tiểu cầu nằm vốn ngủ ở cạnh nàng lúc này cũng tỉnh dậy, thao láo đôi mắt nhìn nàng.

Nó là nàng thú sủng, Bông Gòn.

Khí đen nghi ngút tỏa ra trên người nó. Dần thay thế trở thành một người nam nhân.

Hắn tuấn mĩ lại tà ác khuôn mặt, sắc bén mị hoặc đôi mắt cùng đen bóng bầu trời đêm mái tóc.

Người đến đúng là Quỷ vương, hay nói đúng hơn là hắn vẫn luôn ở đây, giả dạng thú sủng trốn bên cạnh tiểu thiên sứ đâu.

Nghĩ lại cũng chỉ có thể là hắn. Một con bình thường thú sủng sao có thể đến được nơi này đâu.

Câu trả lời đã quá rõ ràng.

Hắn không thể đối mặt với bản thân du͙© vọиɠ, muốn trốn tránh, lại không kìm được mà đến tìm nàng đâu.

Là Quỷ vương hắn sợ gì chứ, không thể đối diện với bản thân du͙© vọиɠ, hắn có bao nhiêu ngu ngốc. Những kẻ khác biết sẽ cười hắn đến chết.

Quỷ vương trải chuốt trên người nàng đau đớn. Hắn sao có thể không biết nàng đau đến chừng nào. Thánh quang trên người từng chút bị bóng tối của Quỷ vực như tằm ăn lên. Đau như tróc da tróc thịt, từng khớp sương bị tách ra lại hợp lại, từng tế bào đều kêu gào đau đớn. Đến khi khiến nàng hoàn toàn trở thành một phần của nơi này.

Quỷ vực là như vậy, nơi này không sinh ra cho ánh sáng tồn tại. Hắn năm đó chẳng phải cũng là…

Nghĩ đến những kí ức xưa cũ khiến tâm thần Quỷ vương hoảng hốt.