Chương 1: Trọng sinh

Thích Thiền quay đầu lại hướng Bích Đàm vọng liếc mắt một cái……

Nàng lại nằm mơ, trong mộng, Thái Tử thích nàng, Đoan Vương ái mộ nàng.

Năm ấy nàng 17 tuổi, An Vương Lý Tử Lăng thỉnh Hoàng thượng đem nàng tứ hôn với hắn.

Phụ thân Lý Tử Lăng là đệ đệ của Hoàng thượng, lại còn vì Hoàng thượng xả nhân mà chết, đối với cốt nhục duy nhất hắn lưu lại, bệ hạ đương nhiên chiếu cố nhiều, tự nhiên đồng ý cửa hôn sự này.

Thích Thiền không thích Lý Tử Lăng, nhưng nàng từ nhỏ đã bị yêu cầu tuân theo quy củ, an phận quá lâu liền cũng biến tùy ý, vì thế nàng nghe theo lệnh phụ mẫu, lệnh Hoàng thượng ngoan ngoãn mà gả cho hắn.

Lý Tử Lăng thích nàng, sau khi cưới hắn đối xử với nàng cũng tốt, hai người cũng coi như ân ái mà qua hai năm. Hai năm sau, Lý Tử Lăng bệnh nặng, thân thể hắn từ nhỏ đã bệnh tật ốm yếu, thái y cũng nói hắn tuổi thọ không sâu, cho nên Thích Thiền đã sớm có chuẩn bị.

Chẳng qua là không nghĩ tới, Lý Tử Lăng trước khi chết, thế mà lại đưa cho nàng một ly rượu độc.

Hắn ôn hòa mỉm cười nói: “A Thiền, ta yêu nàng như vậy, ta không thể không có nàng.”

Hắn chấp nhất mà nắm cổ tay của nàng đem ly rượu độc rót vào yết hầu nàng, nàng liều mạng giãy giụa, mắt thấy miệng ly đã đυ.ng tới môi nàng, Thích Thiền bắt đầu tuyệt vọng, lúc này, đột nhiên có một nam nhân tiến vào giúp nàng bẻ tay Lý Tử Lăng ra.

Lý Tử Lăng trước khi chết không thể đem rượu độc rót vào yết hầu nàng.

Nàng cảm tạ Thái Tử điện hạ đã cứu nàng.

Nhưng mà Thái Tử lại đưa nàng đi Giang Nam, trói nàng lại sau đó đem nàng giấu ở thâm trạch, nàng cầu xin hắn thả nàng, Thái Tử lại không màng nàng tránh né, thâm tình mà ôm nàng: “A Thiền, nàng biết không, trước khi nàng chưa cùng Tử Lăng định ra hôn sự, ta đã ái mộ nàng, nếu không phải Tử Lăng trộm cầu phụ hoàng tứ hôn cho hắn, nàng hẳn phải gả cho ta.”

“Bây giờ, nàng bất quá là vật quy nguyên chủ mà thôi.”

“Tuy rằng hiện tại ta giấu nàng đi, nhưng chỉ là kế tạm thời, chờ ta đăng cơ, nàng liền có thể một lần nữa xuất hiện trước mặt thiên hạ.”

Nhưng sau đó, Thái Tử bị đánh bại.

Phủ Thái Tử bị Ngũ hoàng tử Lý Huyền Cẩn tầng tầng bao vây, hắn biết hắn phải thua, vì thế hắn bưng tới một chén dược cho nàng: “A Thiền, uống đi.”

Nàng giãy giụa không muốn, lại không thắng nổi sức lực nam nhân.

Vị đắng lan tràn trong cổ họng, Thích Thiền nhìn nam nhân mặt mày âm trầm trước mắt, nàng dùng toàn lực nhổ cây trâm trên đầu ra, đâm vào mắt hắn.

Thái Tử ăn đau, đột ngột đem nàng đẩy ngã trên mặt đất, Thích Thiền nhìn Thái Tử che lại đôi mắt dáng vẻ kinh hoàng, có chút buồn cười, nhưng nàng đã cười không nổi, nàng cả người đều đau, đau đến run rẩy, mí mắt nàng chậm rãi khép lại.

Vào giây phút cuối cùng khi mí mắt nhắm lại trong mơ màng, nàng thấy một nam nhân trẻ tuổi với dung mạo tinh xảo lạnh nhạt đi đến, hắn mặc y phục tay áo bó kín, mặt mày lạnh lùng, nhìn nàng trên mặt đất ánh mắt có chút thương xót, hắn giật giật môi, sau đó xoay người rời đi.

Nàng dư quang chỉ có góc áo đen của hắn, màu sắc cực kì tối tăm, rõ ràng là nên trầm ở dưới chân, nhưng khi hắn mặc màu sắc như vậy, hắn như cũ vẫn như mây trên đỉnh núi, không cách nào đυ.ng chạm, không cách nào nắm giữ.

Thích Thiền mở mắt ra, đập vào mắt là màu xanh lá của mạn giường, nàng gục đầu xuống, nàng lòng bàn tay trắng nõn tinh tế, là bàn tay chưa từng bị bỏng qua, không có lưu lại vết sẹo trước năm mười tám tuổi. Nàng nhìn đôi tay này, hít một hơi thật sâu.

Tỳ nữ Hạnh Đường thấy nàng ngủ trưa tỉnh lại, muốn nói lại thôi mà nhìn nàng.

“Làm sao vậy?” Thích Thiền đứng dậy hỏi.

Hạnh Đường thấp giọng nói: “Tiểu thư, Thái Tử hẹn người hôm nay giờ Dậu bốn khắc ở bích đàm gặp mặt.”

Thích Thiền hơi ngẩn ra.

Hạnh Đường thấy thế, thấp giọng nói: “Tiểu thư, nếu người không muốn đi chúng ta liền không đi.”

Thích Thiền đến trước bàn trang điểm ngồi xuống, nàng nhìn khuôn mặt động lòng người trong gương đồng kia, có chút không biết là mơ hay thực, nàng nhẹ giọng hỏi: “Hôm nay là tháng hai, Thụy Chương năm hai mươi sao?”

“Vâng.”

Thích Thiền nhắm mắt, đây là thời điểm nàng bị tứ hôn cho An Vương đã mấy tháng sau, nàng cùng mấy vị công chúa cùng nhau đi vào hoàng trang du ngoạn, vừa lúc gặp Thái Tử cũng ở hoàng trang, Thái Tử tựa hồ như cũ đối nàng chấp mê bất ngộ, liền truyền tin muốn gặp nàng. Thích Thiền nhớ không được trong mộng có hay không cảnh tượng này, bất quá nàng nghĩ nghĩ, nhẹ giọng nói: “Ta đi.”