Chương 18

Hắn nhìn về phía Minh Hủy, Minh Hủy đang khó chịu vì những lời nói trước đó của hắn nên không muốn giải thích.

Lúc này, từ bên cạnh truyền đến một đạo thanh âm nhu hòa dịu dàng: “Ngũ điện hạ, các tướng sĩ tu sửa đập nước rất vất vả, chúng ta cũng không có việc gì làm, liền bỏ tiền ra mua ít thịt bò và thịt dê muốn bồi bổ thân thể cho các tướng sĩ.”

Lời nói Thích Thiền vừa vang lên, Lý Huyền Cẩn con ngươi đen nhánh nhìn về phía nàng, ánh mắt lạnh như băng.

Minh Hủy chú ý tới ánh mắt của Lý Huyền Cẩn, vội che trước mặt Thích Thiền; “Ngũ ca, không thể làm như vậy được sao?”

Đầu bếp mang đến canh dê bò vốn là ở trong hoàng trang đã nấu chín một nửa, hiện giờ chỉ cần thêm lửa nấu một chút, nhấc nắp lên, mùi vị thơm ngon không thể nào che nổi. Lý Huyền Cẩn còn chưa đáp lời, những tướng sỹ ở gần đó đã nghe được chuyện này, gan lớn vội kêu một tiếng “Tướng quân”.

Hai năm nay ngân khố eo hẹp, tướng sĩ của hắn tuy rằng có thể đủ ăn, nhưng rất khó được ăn no.

Lý Huyền Cẩn tự nhiên nghe được tiếng tướng quân này, hắn dư quang liếc qua Thích Thiền, Thích Thiền trên mặt mang theo mỉm cười đứng ở một bên, hắn đáy lòng cười lạnh một tiếng, Minh Hủy tất nhiên sẽ không nghĩ chu toàn được như vậy, chuẩn bị thức ăn cấp các tướng sĩ chủ ý này tất nhiên chỉ có thể là nàng nghĩ ra.

“Các ngươi tùy tiện.” Lý Huyền Cẩn nhìn Minh Hủy nói, “Huynh còn có việc, chính muội ở bên ngoài chơi đủ rồi thì trở về.” Nói xong, Lý Huyền Cẩn xoay người rời đi.

Minh Hủy nhìn bóng lưng Lý Huyền Cẩn, tức giận đến dậm dậm chân, sau nửa canh giờ, vừa lúc đến giờ các tướng sĩ dùng cơm trưa, canh cũng đã được nấu chín, trừ bỏ canh thịt dê, còn có nước sốt thịt bò, mỗi người lại được nhận hai khối bánh nóng hầm hập giòn tan, các tướng sĩ dựa người vào dưới tàng cây ăn no nê mỹ mãn, thái độ đối với đoàn người Thích Thiền cũng thân thiết thêm vài phần.

Bất quá Thích Thiền vẫn luôn không nhìn thấy bóng dáng của Lý Huyền Cẩn.

Nàng hỏi Thanh Phong.

Thanh Phong uống một ngụm canh thịt dê, nói với Thích Thiền: “Điện hạ nói ngài ấy chưa đói bụng, nên không tới đây dùng bữa.”

“Điện hạ ở đâu?”

Thanh Phong chỉ về một hướng.

Thích Thiền ừ một tiếng: “Ta lại đi gọi điện hạ một tiếng.”

Vì tu sửa đê đập nên bên bờ đặt rất nhiều tảng đá lớn đầy bùn đất, làn váy tím của Thích Thiền phất quá, góc váy sạch sẽ đã bị dính chút bùn hôi.

Thích Thiền đi mấy trăm bước, rốt cuộc nhìn thấy Lý Huyền Cẩn đang đứng sau tảng đá tu sửa đê nhìn phía đập nước, nàng chậm rãi tiến lên phía trước.

Nghe được tiếng bước chân, Lý Huyền Cẩn quay đầu lại, thấy là Thích Thiền, hắn ánh mắt lạnh lẽo: “Cô tới đây làm cái gì?”

Thích Thiền nâng lên cần cổ mảnh mai, mỹ nhân dùng đôi mắt ngập nước nhìn hắn nói: “Thích Thiền đến đây để xin lỗi, lừa điện hạ là tiểu nữ không đúng.”

Lý Huyền Cẩn nghe vậy nhắm mắt lại, một bộ không muốn nhìn thấy bộ dáng của nàng: “Thích Nhị cô nương, thỉnh cô nương rời đi.”

Thích Thiền nghe vậy cũng không đi, ngược lại càng tới gần hắn, Lý Huyền Cẩn nghe tiếng bước chân càng ngày càng gần, hai tròng mắt đột nhiên mở ra, giống như dao băng cực hàn, quét về phía Thích Thiền.

Thích Thiền tựa hồ cũng không sợ hãi, mắt nàng đầy quan tâm mà nhìn hắn: “Điện hạ cho dù có giận A Thiền, cũng không nên không dùng bữa đúng giờ, huống chi điện hạ còn là anh hùng của chúng ta, vì lợi ích của trăm họ, cũng nên chiếu cố thân thể mình thật tốt.”

Lý Huyền Cẩn thở sâu, nhấc chân lên muốn rời đi, nhừng chỉ mới vừa đi một bước, hắn liền không nhúc nhích, hắn quay đầu, Thích Thiền tay phải gắt gao giữ chặt cánh tay trái của hắn, bàn tay nàng trắng nõn mềm mại, làn da hắn sẫm màu hơn, khi cảm xúc mềm mại đột nhiên tới, Lý Huyền Cẩn sắc mặt khẽ biến, cười lạnh một cái hất tay nàng ra.

Sức lực Lý Huyền Cẩn ở trong đám nam tử vốn đã rất mạnh, hơn nữa hắn quanh năm tập võ, hiện giờ không khống chế lực đạo mà vung, thân hình Thích Thiền lảo đảo, suýt nữa té ngã trên mặt đất.

Bất quá cho dù như vậy, trên mặt hắn cũng không có chút áy náy nào, ánh mắt hắn nặng nề mà nhìn chằm chằm Thích Thiền: “Thích Nhị cô nương, Tử Lăng đối đãi với cô nhất vãng tình thâm, hi vọng cô hãy trân trọng.”

Thích Thiền vừa đứng vững thân thể, liền nghe được câu này, nàng buồn cười nói: “ Nếu tiểu nữ nói không thì sao?”

Lý Huyền Cẩn nhìn chằm chằm mắt nàng, đôi mắt trong suốt sạch sẽ, ngược lại một chút cũng không nhìn ra nàng là nữ nhân hoa ngôn xảo ngữ tâm tư thâm trầm, Lý Huyền Cẩn cười lạnh chế nhạo nói: “Vậy thỉnh Thích Nhị cô nương làm việc cẩn thận, đặc biệt là không nên làm việc không nên làm.”

Lời vừa dứt, Lý Huyền Cẩn xoay người liền muốn rời đi, lúc này, sau lưng bỗng nhiên lại truyền đến giọng nói của Thích Thiền, nhẹ bẫng như gió thoảng, nhưng thật sự xuất hiện qua, không thể bỏ qua sự tồn tại của nó.

“Tiểu nữ sẽ không gả cho An Vương.” Thích Thiền nói.

Lý Huyền Cẩn quay đầu.

Đôi môi đỏ mọng của Thích Thiền khẽ nhếch lên, nàng nhìn hắn, nói từng chữ một: “Tiểu nữ sẽ chỉ gả cho người mà tiểu nữ thích.”

Lý Huyền Cẩn quay đầu, trầm mặt đi về phía trước, nếu Thích Thiền có bản lĩnh thỉnh phụ hoàng thu hồi thánh chỉ tứ hôn này, gả cho người nàng thích, hắn tự nhiên sẽ không nói cái gì, nhưng nếu là lại tâm thuật bất chính, để hắn bắt được nhược điểm, Lý Huyền Cẩn ánh mắt dần dần u ám, hắn nhất định sẽ không bỏ qua cho nàng.

Lý Huyền Cẩn đi đến nơi dùng bữa.

Minh Hủy thấy hắn lại đây, miệng bất mãn mà vểnh lên, bất quá vẫn sai người mang đồ ăn tới cho điện hạ, Lý Huyền Cẩn đã phát giác ra sau lưng ánh mắt người nọ nhìn về phía hắn, hắn bình tĩnh dùng xong cơm trưa, lại nhìn Minh Hủy nói: “Nơi này không có phong cảnh gì đẹp, muội nếu thật muốn chơi, huynh liền để Thanh Phong mang muội đi nhìn một chút.”

Minh Hủy nghe được câu này, lập tức lại nở nụ cười, bất quá tuy rằng không có phong cảnh gì đẹp, nhưng Minh Hủy từ một hộ nông gia củaTriệu gia thôn phát hiện một con khỉ đặc biệt thông minh, con khỉ kia có thể nghe hiểu được tiếng người, còn có thể bưng mâm lấy quần áo, nếu không phải chủ nhân con khỉ đem nó coi như người thân trong nhà mà chiếu cố, Minh Hủy nhất định sẽ mua trở về, bởi vì con khỉ thông minh như vậy rất hiếm gặp, cho tới hoàng hôn, Minh Hủy mới lưu luyến không rời mà lên xe ngựa hồi hoàng trang.

Lý Huyền Cẩn đứng ở nơi xa, nhìn theo bóng dáng tím nhạt đi phía sau Minh Hủy lên xe ngựa, hắn đứng trong chốc lát, quay đầu trở lại đập nước.

Hai ngày kế tiếp, hắn lệnh Thanh Phong tiếp tục phái người giám thị Thích Thiền, Thanh Phong mỗi đêm đều hồi báo động tĩnh của Thích Thiền, hắn nói: “Thích Nhị cô nương chưa từng cùng Thái Tử điện hạ lui tới, mỗi ngày đều làm bạn với An Vương điện hạ đánh đàn vẽ tranh, hai người cảm tình tựa hồ càng thêm tốt.” Thanh Phong biết nguyên nhân chính điện hạ nhà hắn phái người giám sát Thích Nhị cô nương là sợ nàng cùng Thái Tử lại dính líu không rõ, cho nên khi nói tin tức này vẫn rất vừa lòng. Chỉ là hắn vừa dứt lời, ngẩng đầu nhìn lại thấy điện hạ nhà mình sắc mặt càng thêm đen, tựa hồ rất bất mãn.