Chương 29

Bắn lệnh chính là đem một chiếc khăn tay hoặc là một mảnh lá rụng làm mệnh lệnh, đầu mũi tên được lau đỏ, ai có thể làm hồng nhiễm lệnh, coi như thắng.

Minh Hủy cảm thấy bắn lệnh độ khó cao hơn chơi càng vui, lập tức gật gật đầu, nàng nhìn về phía Thích Thiền: “A Thiền, ngươi có chơi không?”

Thích Thiền lắc đầu: “Ta không tham gia đâu.”

Nàng vừa dứt lời, An Dương liền xuy một tiếng: “Là sợ sao?”

Thích Thiền ngược lại cũng không tức giận, chỉ đối với các nàng ôn nhu giải thích: “Vừa mới chơi ném tên một hồi, mu bàn tay có chút đau.” Minh Hủy lúc này mới nhớ tới mu bàn tay Thích Thiền ngày hôm trước bị dã hầu cào bị thương, tuy rằng không nghiêm trọng, nhưng vẫn luôn dùng sức khẳng định không thoải mái, “Vậy ngươi mau nghỉ ngơi đi.”

Vân Cảnh đài không có cây, vì thế thị vệ liền chuyển một cái cọc gỗ tới, ở trên treo lên khăn tay màu trắng, Thích Thiền quan sát một hồi, sau đó rời khỏi đám người, ngẩng đầu lên, lúc này giữa bầu trời đã điểm đầy sao, trăng tròn càng lớn vô cùng, phảng phất sau lớp sương mờ mịt mông lung kia giơ tay có thể với tới.

Tuy rằng vị trí đám người Minh Hủy đang chơi cũng thuộc về Vân Cảnh đài, nhưng tới gần lâm nhai nơi dùng trúc vây quanh mới là vị trí thưởng cảnh tốt nhất. Thích Thiền hướng chỗ kia đi tới, mới vừa đến gần, nàng liền phát hiện đằng trước có bóng người thẳng tắp đang đứng, bước chân Thích Thiền hơi ngừng, nhưng cũng không có tiến lên, liền đứng tại chỗ, ngẩng đầu ngắm trăng.

Lý Huyền Cẩn tự nhiên nghe được tiếng bước chân, hắn quay đầu lại nhìn, chỉ thấy thân hình mảnh khảnh, người nọ hơi ngửa đầu, lộ ra cần cổ thiên nga thon dài trắng nõn, cũng không có ý tứ tiến lên phía trước.

Lý Huyền Cẩn thu hồi tầm mắt, một lát sau, hắn xoay người rời đi.

Lâm nhai của Vân Cảnh đài dài bốn đến năm thước, nó có hình dạng chiếc túi buộc chặt, vị trí lối ra chỉ rộng hơn một thước, có thể chứa được ba bốn người, Thích Thiền đứng ở miệng túi, Lý Huyền Cẩn tuy rằng phải dựa gần nàng, nhưng vẫn có thể bảo đảm khoảng cách một người, hắn lướt qua Thích Thiền, Thích Thiền đồng thời muốn vượt lên, chân Thích Thiền đã di chuyển, sau đó nàng tựa hồ không đứng vững, vừa vặn nhào vào ôm hông Lý Huyền Cẩn.

Lý Huyền Cẩn ngẩn ra, hắn cúi đầu, chờ Thích Thiền đứng vững, hắn muốn thối lui, nhưng lúc này, bên hông lại truyền đến một trận tê dại ngứa ngáy. Đồng tử Lý Huyền Cẩn chợt co rút lại, hắn nhìn chằm chằm Thích Thiền, khóe môi Thích Thiền cong lên.

“Thu hồi lại.” Lý Huyền Cẩn rũ mắt nhìn nàng ra lệnh.

Thích Thiền nhìn hắn, không chỉ không thu hồi đi, ngược lại tay nàng từ bên hông chậm rãi hướng lên trên, tuy đỉnh núi còn lạnh lẽo hơn so với chân núi, nhưng Lý Huyền Cẩn cũng không sợ lạnh, cũng chỉ mặc một kiện áo đơn, cảm giác tê dại càng ngày càng rõ ràng, mặt hắn phát lạnh, cầm tay Thích Thiền.

“Điện hạ, dắt tay không phải như vậy.” Thích Thiền nhìn tay hai người để chung một chỗ cười nhắc nhở.

Lý Huyền Cẩn nhanh chóng đem tay nàng hất ra, Thích Thiền hướng về phía hắn cười một cái, xoay người hướng nơi xa mà đi.

Lý Huyền Cẩn nhìn nàng, sau một hồi lâu, hắn đen mặt dùng sức chà xát lòng bàn tay có chút trơn trượt, nhanh chóng đi theo.

Thích Thiền đứng sau gốc cây to, thấy hắn minh bạch ám chỉ của mình theo lại đây, ý cười trên khóe môi gia tăng, thanh âm nàng mềm mại: “Điện hạ, ngài có cảm thấy bóng đêm hôm nay cực kỳ đẹp?”

Lý Huyền Cẩn không trả lời câu này, hắn chỉ nhìn chằm chằm Thích Thiền không hé răng.

Thích Thiền tự nhiên minh bạch động tác này của hắn là biểu đạt ý tứ gì, nàng tiến lên một bước, đứng cách Lý Huyền Cẩn nửa cánh tay, nàng cười nhẹ hỏi: “Điện hạ có biết tiểu nữ luyện ném tên vào bình bao lâu, hôm nay mới ném chính xác không?”

“Ta không muốn nghe cái này.” Lý Huyền Cẩn mắt phượng tinh xảo hơi rũ xuống nhìn nàng nói.

Thích Thiền khóe môi câu lên, hai mắt nàng nhìn mắt phượng của hắn, tựa hồ muốn xuyên qua đôi mắt, nhìn đến trong lòng hắn: “Tiểu nữ đã luyện ba tháng, đoạn thời gian kia nhìn đến miệng bình tay liền cảm thấy ê ẩm.”

Nàng dừng một chút, tiếp tục nói: “Một cái tiểu nghệ tiểu nữ đều có thể kiên nhẫn như vậy, tiểu nữ nghĩ đối với người tiểu nữ thích tiểu nữ hẳn là càng có kiên nhẫn hơn rất nhiều những tiểu nghệ kia.”

Lý Huyền Cẩn minh bạch ý tứ nàng, hắn nhắm mắt định thần, nhưng khi hắn vừa mở mắt, hương ngọc lan đột nhiên đánh úp lại, cảm giác hơi lạnh dừng ở nơi gò má hắn, hắn đột nhiên lui về phía sau một bước mở mắt ra, Thích Thiền nhìn hắn liếʍ môi dưới, môi vốn hồng nhuận càng thêm mọng nước.

Trong nháy mắt, Lý Huyền Cẩn có chút không biết dùng ánh mắt như thế nào nhìn Thích Thiền.

Trên mặt Thích Thiền không có bất kì tia ngượng ngùng nào, đôi mắt nàng sáng ngời: “Ngũ điện hạ, tiểu nữ cảm thấy thân thể tiểu nữ không đủ khỏe mạnh, ngày mai ngài có thể dạy tiểu nữ đánh quyền được không?”

Lý Huyền Cẩn nắm chặt tay phát ra tiếng kẽo kẹt, hắn nhìn Thích Thiền dưới tàng cây ý cười xinh đẹp, nghiến răng nghiến lợi mở miệng: “Thích Nhị cô nương……”

Cũng trong chớp mắt, ánh mắt Thích Thiền từ trên người hắn dời đi , dừng ở sau lưng, kêu Tần Nhạc.

Vị trí Thích Thiền cùng Lý Huyền Cẩn nói chuyện cách Vân Cảnh đài có chút xa, mà Tần Nhạc công chúa chuẩn bị đi tịnh phòng phía trước, không nghĩ tới nửa đường trông được thấy A Thiền cùng Ngũ hoàng huynh, nàng gật đầu chào hỏi liền hướng phía trước đi.

Mà Tần Nhạc đi được một đoạn, cỗ tư vị không giải thích được trong lòng Lý Huyền Cẩn chậm rãi tản ra , thậm chí hắn cũng chưa nhìn lại Thích Thiền, xoay người liền chuẩn bị rời đi, nhưng thanh âm Thích Thiền sau lưng lại vang lên: “Ngũ điện hạ, nếu ngài không cự tuyệt, A Thiền coi như ngài đã đồng ý.”

Lý Huyền Cẩn bước chân hơi ngừng, bàn tay hắn trong tay áo nắm chặt, không quay đầu lại, lạnh mặt rời đi.

Thích Thiền nhìn theo bóng lưng Lý Huyền Cẩn đi xa, nàng vươn tay, nhẹ nhàng sờ sờ môi. Một lúc lâu sau, Thích Thiền trở lại Vân Cảnh đài, lúc này, Minh Hủy các nàng đã chơi vài vòng bắn lệnh, đang chuẩn bị ngắm trăng, Thích Thiền và mọi người cùng nhau thưởng đủ ánh trăng rồi mới trở về phòng ngủ.

Tối hôm qua, quá giờ Hợi mới trở về phòng, ngủ đã là giờ Tý, nhưng A Thiền vẫn rời giường rất sớm để trang điểm, khi nàng đẩy cửa phòng ra, toàn bộ khách viện vẫn còn an tĩnh.

Thích Thiền đi tới khách viện cách vách, hôm nay khách viện cách vách cửa gỗ vẫn gắt gao đóng lại, Thích Thiền đẩy đẩy cũng không đẩy ra được, nàng đơn giản mà trực tiếp gõ cửa.

Hiện tại thời gian còn sớm, bầu trời đã xanh thẳm, trong không khí cũng lộ ra hương vị yên tĩnh, nàng gõ không mạnh nhưng tiếng đập cửa lại đặc biệt rõ ràng, thực nhanh Thích Thiền đã nghe được phía sau cửa có người hỏi: “Là ai?” Đây là giọng Thanh Phong.

“Thích Thiền.” Thích Thiền đứng ở cửa nói.

Người phía sau cửa tựa hồ sửng sốt nháy mắt, sau đó hắn đi tới gỡ xuống then cửa, mở cửa choThích Thiền. Thanh Phong khuôn mặt rạng rỡ mang theo cười: “Thích Nhị cô nương có việc gì sao?”