Chương 3

Nam nhân đi đến trước mặt Thích Thiền, khoảng cách ngày càng gần, Thích Thiền liền phát hiện hắn có đôi mắt cực kỳ xinh đẹp, khóe mắt hắn thâm thúy, đuôi mắt hơi cong, mắt hình lưu sướиɠ, lông mi đậm giống lông quạ, là đôi mắt phượng thực tinh xảo.

Bất quá mặt mày hắn trước sau vẫn lạnh lùng như cũ, như khí lạnh ngưng tụ trên đỉnh núi cao, không thể hóa giải, khiến người ta vô pháp thưởng thức dung nhan tuấn mỹ của hắn, chỉ có thể kính sợ hắn.

Thích Thiền không dời đi ánh mắt, liền như vậy cười khanh khách mà nhìn chằm chằm hắn.

Bị đôi mắt hạnh thanh triệt của Thích Thiền nhìn chằm chằm, Lý Huyền Cẩn mím môi: “Ta có mấy câu muốn nói với cô.”

Thích Thiền hiểu ý, ra hiệu cho Hạnh Đường lui xa một chút.

Trong vườn có nô bộc dọn dẹp hoa và cây cỏ, nhưng khoảng cách quá xa, căn bản không nghe được hai người họ nói chuyện.

Lý Huyền Cẩn so với Thích Thiền cao hơn nửa cái đầu, hắn phải cúi đầu mới có thể thấy dung mạo như hoa tuyết của Thích Thiền, bất quá hắn cũng không bởi vì dung mạo của Thích Thiền quá mức xuất sắc mà thần sắc hòa hoãn, ngược lại càng nhìn mặt nàng, sắc mặt hắn càng ngày càng lạnh.

Hắn chắp tay sau lưng ánh mắt đen nhánh: “Thích Nhị cô nương, Thái Tử nếu lại hẹn cô, cô hãy làm như không thấy.”

Thích Thiền hơi hơi ngửa đầu, nam nhân tuy tuổi không lớn, nhưng khác với lang quân quý tộc khác được nuông chiều sống trong nhung lụa, hắn từ nhỏ đã tập võ, mười ba tuổi liền bị Vinh đại tướng quân mang đi Mạc Bắc, năm trước còn suất binh trăm người, thâm nhập vào doanh trại Hung nô, chém chết Hoàng tử Hung nô.

Khí chất lạnh lẽo của hắn là cái lạnh đã được tôi luyện dưới những lưỡi đao sắc, cất giấu huyết tinh mưa máu. Thích Thiền khẽ mỉm cười: “Tiểu nữ đã biết, về sau tiểu nữ sẽ không gặp lại Thái Tử.”

Lý Huyền Cẩn cũng không dễ dàng buông lỏng cảnh giác, Thích Thiền lớn lên quá mức xinh đẹp, mỹ nhân mà luôn dễ dàng khiến người ta động tâm, Tử Lăng đường huynh tuy rằng không tồi, nhưng so với trữ quân của một quốc gia, liền thua kém một bậc.

Hắn suy nghĩ một hồi lại nhìn chằm chằm nàng nói: “Tử Lăng đường huynh tự mình thỉnh phụ hoàng ban hôn với cô, cô biết hắn đối với cô một mảnh ngưỡng mộ cùng si tình, cô không nên cô phụ tâm ý của hắn.”

Thích Thiền nghe xong lời này, ánh mắt cặp kia đựng đầy ánh sáng bỗng nhiên ảm đạm dần, nàng nhẹ giọng hỏi: “Ngũ điện hạ thật cảm thấy An Vương điện hạ thỉnh bệ hạ tứ hôn chính là đối với tiểu nữ có ý sao?”

Lý Huyền Cẩn hai mắt ngheo lại.

Thích Thiền tự giễu cười: “Người ôn hòa thiện lương như hắn, biết chính mình thọ nguyên không đủ, lại như thế nào nhẫn tâm trễ nải nữ nhân mình yêu.”

“Cô có ý tứ gì?” Lý Tử Lăng không muốn trì cô nương mình ái mộ, liền chọn cô tới trì hoãn?

Thích Thiền cười một cái, không trả lời nữa, lúc này, cách đó không xa vang lên giọng nói thanh thúy: “Tử Lăng ca, huynh thân thể ốm yếu, nên ra ngoài đi dạo, cứ buồn bực mãi ở trong phòng, không bị bệnh cũng bị nghẹn chết.”

Thích Thiền theo tiếng nói nhìn lại, cách đó không xa nam nhân dung mạo tuấn tú đi tới, sắc mặt hắn tái nhợt, toàn thân lộ ra vẻ yếu ớt bệnh tật, theo bên người hắn là cô nương phấn y xinh đẹp, bất quá nam nhân chưa từng chê nữ tử ầm ĩ, ngược lại dùng ánh mắt ôn hòa mà nhìn nàng.

Khoảng cách tuy hơi xa, nhưng Lý Huyền Cẩn là người tập võ, tai thính mắt tinh, tự nhiên có thể thấy rõ dung mạo của cô nương này, nàng có một đôi mắt hạnh ngập nước, Lý Huyền Cẩn nhìn nàng hai lần, lại quay đầu nhìn vào mắt Thích Thiền.

Ánh mắt Thích Thiền rất bình tĩnh, thấy hắn nhìn mình, đuôi mắt hơi cong lên, còn lộ ra ý cười.

Lúc này, cô nương đối diện tựa hồ cũng thấy người dưới tàng cây, ánh mắt nàng sáng ngời: “Tỷ tỷ.” Nàng chạy chậm tới, đến trước mặt Thích Thiền, nàng mới phát hiện người đứng bên người Thích Thiền là Lý Huyền Cẩn, nàng sửng sốt, hỏi: “Tỷ tỷ, tỷ cùng một chỗ Ngũ điện hạ sao.”

Thích Thiền cười đáp: “Vừa vặn gặp mà thôi.”

Thích Oánh không nghi ngờ, nàng tính cách hoạt bát, cười tủm tỉm hướng Lý Huyền Cẩn hành lễ, không đợi hắn nói miễn lễ, nàng liền duỗi tay trực tiếp kéo Thích Thiền về phía trước: “Tỷ tỷ, hôm nay thời tiết tốt, muội mang Tử Lăng ca ra phơi nắng.”

Tiểu cô nương lực đạo không nhỏ, lôi kéo nàng đi phía trước, Thích Thiền tiến lên nửa bước, tuy chỉ là nửa bước, nhưng ánh mắt của nàng liền cùng đối mặt với Lý Tử Lăng. Lý Tử Lăng ngũ quan tuấn tú, mặt mày trơn bóng, chỉ là hàng năm ốm yếu khiến làn da hắn đặc biệt trắng, không phải cái loại này trắng trong oánh nhuận, mà là trắng có chút xanh. Nhưng khí chất hắn ôn hòa, đuôi mắt rũ xuống, không có cảm giác đáng sợ, ngược lại thêm vài phần thương tiéc muốn chiếu cố hắn.

Thích Thiền hơi phúc thân hành lễ: “An Vương điện hạ.”

Nghe thấy Thích Thiền gọi, Lý Tử Lăng ánh mắt hơi tối, hắn ừ một tiếng, sau đó ngẩng đầu nhìn hắc ý nam tử đứng bên người Thích Thiền, khẩu khí ôn hòa: “Huyền Cẩn, khó có dịp gặp được đệ, đã đυ.ng phải, không bằng cùng nhau đi đi.”

Lý Huyền Cẩn ngẩng đầu đánh giá canh giờ, lắc đầu cự tuyệt: “Không được, đệ hôm nay còn có chút việc.”

Lý Tử Lăng thân thể suy nhược, khí hậu trong thành chuyển giao xuân hạ lúc ấm lúc lạnh, Vĩnh Đức đế đau lòng hắn, cho hắn tới hoàng trang điều dưỡng thân thể, hoàng trang có núi có sông, khí hậu so kinh thành thích hợp hơn.

Lý Huyền Cẩn có chính vụ trong người, hai tháng trước hắn mới trở về kinh thành, kinh thành thái bình, vị tướng quân là hắn không có đất dụng võ. Vừa vặn qua hai tháng nữa chính là mùa hè, hoàng trang cách Yến Sơn không xa, nếu nhỡ mưa to đập nước ở Yến Sơn có khả năng vỡ, hắn liền chủ động thỉnh lệnh mang theo hai trăm tướng sĩ xây dựng đê đập. Dù sao trước kia khi biên quan ngừng chiến, hắn cũng thường đem binh lính đi tu sửa đường và gia cố đê điều, đối với hắn mà nói những việc này cũng coi như cưỡi xe nhẹ đi đường quen.

Lý Tử Lăng nghe vậy, ngược lại không khuyên nhiều, Lý Huyền Cẩn chắp tay, xoay người đi ra ngoài.

Hắn thân cao chân dài, bước chân lại lớn, không tới vài bước liền đi cách một đoạn xa, bất quá tai hắn thính, tuy rằng khoảng cách xa, nhưng vẫn như cũ nghe được rõ ràng âm thanh của mấy người phía sau truyền đến.

Nói là mấy người, chủ yếu vẫn là Thích Oánh.

Lý Huyền Cẩn ngoái đầu nhìn lại, trăm hoa đua nở khoe sắc trong vườn, Thích Oánh cười ngâm ngâm nói chuyện, Lý Tử Lăng ánh mắt ôn hòa nhìn nàng. Ánh mắt khẽ đảo, Thích Thiền bình tĩnh mà đi theo bên người các nàng.

Dường như phát hiện ánh mắt hắn, Thích Thiền ngẩng đầu nhìn, ánh mắt giao nhau, Lý Huyền Cẩn nhíu nhíu mày, quay đầu đi nhanh về phía trước.

“A Thiền, nàng hôm nay tâm tình vẫn không tốt?” Thấy Thích Thiền một đường không nói một lời nào, Lý Tử Lăng nhịn một lúc lâu, cuối cùng nhịn không được hỏi.

Thích Thiền ngẩng đầu, nam nhân ánh mắt trong suốt quan tâm, trong nháy mắt, nàng nhớ tới giấc mộng kia, Thích Thiền nhìn nam nhân thần sắc càng thêm ôn nhu: “Không có tâm tình không tốt, tiêu nữ là đang suy nghĩ phía trước vài cây liễu có hạt, điện hạ tuy rằng đối với hạt liễu dị ứng tốt hơn không ít, nhưng phòng ngừa vạn nhất, chúng ta đổi hướng khác đi được không?”