Chương 8

“Đã đỡ hơn chút nào chưa?” Cận nhẹ nhàng mà vỗ về ta, giống như mọi lần ôn nhu mà trấn an ta.

“Tốt hơn nhiều rồi. Cận, thực xin lỗi! Ta cũng không biết hôm nay mình bị như thế nào nữa… Không có cách nào khác khống chế chính mình, dường như không còn là mình nữa… Ta thật xin lỗi!”

“Không có việc gì. Giữ trong lòng đã nhiều năm như vậy dù sao cũng phải phát tiết một chút.”

“Ta chưa bao gìơ thấy ngươi cáu giận cả?”

Cận nhìn ta chần chừ một chút, tiếp theo mỉm cười cúi đầu nhẹ nhàng mà hôn ta: “Mỗi lần khi ta không vui, ngươi đều ở bên cạnh an ủi ta, cổ vũ ta, làm cho ta thấy trong lòng trở nên vui vẻ, cho nên ta chưa từng có ủy khuất chính mình.”

“Khả… Ô… …”

Ta bị Cận hôn đến không thở nổi, cảm giác được vật thể phía dưới trong người mình lại trướng lên, đột nhiên nhớ tới lúc nãy chúng ta mới làm được một nửa, Cận vẫn còn đang

trong thân thể ta… Cận chắc chắn rất khó chịu, ô… Thực xin lỗi…

Ta nhanh chóng vặn vẹo thân mình, ngón tay mân mê ở trên lưng của hắn giống như đang vẽ một bức tranh

uyển chuyển, tiếng rêи ɾỉ liêu nhân lại vang lên.

“Cận, Cận… Ta muốn… Mau… Ừ…”

“Tiếp tục sao? Vừa rồi không phải rất đau sao? Ta không muốn ngươi bị thương…”

Ta lật người ngồi trên người Cận, tự mình bắt đầu di chuyển.

“Đến lúc này còn thế nữa, ngươi toàn,…..A…..giả bộ quân tử………A…dối trá, ân…….”

Sau một khắc, ta lại bị đặt ở trên giường, hai chân bị giơ cao gác lên vai Cận, thắt lưng cũng bị nâng lên một chút, từng chút một, va chạm thật mạnh dưới thân làm cho cả cơ thể dao động theo.

“Ngươi là tên tiểu hỗn đản, toàn làm cho người khác tức giận, thật muốn ra sức đánh vào mông ngươi cho chừa mới thôi……….”

Tuy rẳng vẻ mặt hắn đang trong cơn tức giận, nhưng một tay vẫn ôn nhu chiếu cố cho du͙© vọиɠ phía trước của ta, tay kia không ngừng vuốt ve những điểm mẫn cảm trên cơ thể, làm cho ta càng lúc càng hưng phấn hơn………..

Cận! Cận! Cận! Rất thích...... Muốn nữa...... Cận!

Ta không thốt nên lời, hưởng thụ kɧoáı ©ảʍ Cận mang đến, cả hai cùng ôm nhau đạt tới cao trào.

…………..

Giải phóng cùng một lúc, ta và hắn gắt gao ôm lấy nhau, nhìn đối phương mà thở dốc, mồ hôi hoà cùng với tϊиɧ ɖϊ©h͙ dính khắp cơ thể, cái mùi đặc biệt dâʍ ɭσạи này, thực sự quen thuộc, chỉ là của riêng chúng ta mà thôi………….Lại một lần nữa tiến tới, nụ hôn sâu đắm làm cho nước bọt tràn ra, theo khoé miệng chạy xuống…………Hưong vị như vậy thật ngọt ngào………Ta chỉ muốn nữa, muốn càng nhiều………..Hết lần này tới lần khác, cả hai ta đạt đến cao trào không biết bao nhiêu lần……….Một đêm ân ái, một đêm triền miên.

Buổi sáng, ánh nắng chiếu vào mặt làm cho ta tỉnh lại. Mở mắt ra, Cận đang nằm ngay bên cạnh, hàng lông mi thật dài, lông mày cong vυ"t lên tựa như kiếm, cái mũi thẳng, bờ môi mềm mại……….Không hiểu sao lại thấy vui trong lòng, ta bất giác cười khúc khích thành tiếng.

“Tỉnh rồi sao?” Cận chậm rãi mở mắt, thanh âm mới tỉnh ngủ còn khàn khàn, hắn thính thật……..

“Ngươi sao lại cười đến ngây ngốc thế kia? Mới sáng sớm đã lại điên rồi sao?”

“Ngươi dám quản ta sao?” Hắn chưa gì đã phá hoại tâm trạng tốt của ta rồi.

“Ha ha ha……..” Cận đột nhiên lật người ngồi dậy, lấy tay xoa đầu ta, vò mái tóc ta bù xù một đống, ôi, mái tóc ta mất bao nhiêu công dưỡng đấy…………

Ngồi ở trong bồn nước nóng, được Cận ôm ở trong lòng, mặc cho Hắn tắm cho mình, thật là thoải mái! Đột nhiên lại nghĩ, thế này thật thoả mãn, chẳng cần thêm thứ gì……………

“Ngày hôm qua đã xảy ra chuyện

gì vậy?” Cận đột nhiên hỏi ta, ở phía sau ôm lấy ta, hôn lên sau gáy.

“Phát hiện thiêu thân lao đầu vào lửa, có vẻ cũng đáng thử một lần, Hân không cẩn thận bị vướng vào mạng nhện không thoát ra được……….”

“Thì làm sao? Vậy ngươi đang lo lắng cái gì cơ chứ?” Cận phía sau vẫn buông lời ra đùa ta được.

“Ngươi chẳng lẽ lại không biết bọn họ nhất định sẽ có kết cục bi thảm sao! Phiên đi yêu một kẻ nghèo hàn, căn bản không thể có cơ hội thoát khỏi đây! Hân thì yêu tên Hàn Huyền Dịch bạc tình kia, chẳng nhẽ lại có kết quả tốt sao? Cận, ngươi một chút cũng không lo cho họ sao?”

“Có lo lắng thì lo cho cái tên đáng thương bị Phiên yêu đi! Bản chất của Phiên thế nào chẳng nhẽ ngươi còn không biết? Về phần tên Hàn Huyền Dịch kia, nói không chừng hắn cũng không phải người vô tình như ngươi suy đoán. Hắn có chỗ dựa tốt, huống chi còn là vương công quý tộc, tuổi còn trẻ đã có tài lập công, huống chi lại còn là người có thể cùng Hân luận cầm, chắc chắn có thể hiểu được lòng Hân. Ngươi từ bao giờ lại bắt đầu bi quan như vậy! Không phải suốt này đều la hét rằng xe tới chân núi còn có đường mà. Sao hôm nay lại tự chui vào ngõ cụt thế?”

*Xe tới chân núi ắt có đường: ám chỉ việc gì cũng đều có cách giải quyết*

“Ngươi xem trong lâu có bao nhiêu người được hạnh phúc? Ngươi làm sao nhìn thấy được Hàn Huyền Dịch là người tốt? Ngươi sao có thể chắc chắn trong tương lai Hân sẽ không bị hắn vất bỏ?………..”

“Không ai có thể bảo chứng cả đời! Ngươi cần gì phải nghĩ nhiều làm gì! Chính là bởi gì Hân, nên mới làm cho ngươi suy nghĩ rối rắm cả lên vậy sao? Từ khi nào mà ngươi có lương tâm thế?”

“Ôi! Sao lại cắn ta chứ? Ta vốn có lương tâm mà! Ôi………..được rồi, ta thừa nhận ta không có. Thế nhưng với ta, Hân là ngoại lệ. Ngươi cũng biết, nếu không có hắn, ta sớm làm ma rồi………..Hắn lương thiện như vậy, căn bản không thể sống lưu lạc bên ngoài, ta muốn bảo vệ hắn sống bình an tới già……….”

“Ngươi đã bảo vệ hắn ba năm nay, thế là đủ rồi, dù sao ngươi……cũng không có cách bảo hộ hắn cả đời! Để hắn tự đi trên đường của mình đi!”

“Ta biết phận mình mà……………” Không có năng lực bảo hộ cho cả hảo bằng hữu của mình, thật thương tâm!

“Đừng lo lắng! Mọi việc rồi sẽ tốt đẹp cả thôi! Ngươi không phải luôn nói tất cả đều đã là ý trời cả sao? Có thể đó là duyên phận một đời của họ, bất luận tốt hay xấu, người ngoài như chúng ta cũng không thể can thiệp vào………..Hơn nữa, chính ngươi cũng không thể chắc chắn đường hắn đi là vào đường chết cơ mà!”

Hay là vậy……….

“Quên đi, không nói cái này nữa. Dù sao cũng không thể làm gì, Lâu chủ đã quyết định dâng Hân cho Hàn Huyền Dịch rồi. Hắn có gì đáng giá mà làm cho cả Lôi đại lão bản cũng phải nịnh bợ vậy?”

“Không biết sẽ không phải đoán lung tung! Việc này cũng không cần hỏi nhiều, cũng không được thọc ngoái gì vào! Cảnh cáo ngươi, lần này tốt nhất ở một bên ngồi đợi, không được giở thủ đoạn gì ra cả!”

“Tại sao phải……..”

Còn chưa nói xong, đầu ta đã bị kéo ra đối diện với hắn, chỉ nhìn thấy hắn trừng mắt nhìn ta.

“Tuyệt đối không được! Có nghe rõ không?! Ngươi mà dám làm trái ý ta, ta sẽ huỷ hết đống thuốc dược của ngươi, cả đống hoa cỏ ngươi trồng! Cho ngươi ba ngày không được ăn cơm! Một tháng không ra nổi khỏi cửa! Đến lúc đó sẽ đánh cho mông ngươi nở hoa không xuống giường được!”

“Ô………….Ngươi sẽ không làm thật đấy chứ? Ta sẽ biết điều mà…..” Tuy rằng thoạt nhìn có vẻ mất mặt mà dễ dàng cho qua, nhưng bây giờ mà không đáp ứng hắn thì chắn chắn không gặp chuyện tốt.

Ta viếp tục cọ cọ, tắm cho mình và hắn………..Định làm cho hắn phân tâm chút. Ta trước đây chẳng mấy khi giữ tín, bây giờ lại bị Cận khi dễ, không làm gì được.

“Cận, ngày mai là sinh nhật của ngươi rồi. Nói đi! Thích cái gì, ngày mai ca ca sẽ mua cho ngươi!” Ta trưng vẻ mặt cười nịnh, đang muốn làm Cận vui lên chút, ai kêu ta lớn hơn hắn nhưng mà sức lực không bằng, ngẫm lại trước đây, mỗi lần trèo lên giường toàn là ta chủ động khi dễ hắn, cuối cùng toàn bị hắn áp đảo mà vô lực phản kháng! Ô………..Ta lẽ ra không nên đưa quyển bí kíp võ công hoà thượng tặng ta cho hắn, trong khi chính mình lười biếng không luyện! Đây thực là quả báo a………

“Lần nào cũng dùng cái chiêu này, vô dụng rồi! Hôm nay ta vẫn phải theo Lôi Táp xuất môn……..Ân…….Đừng nhúc nhích nữa……Một tháng, ngươi đừng có làm cái gì ở nhà…..Chết tiệt! Bảo ngươi đừng nhúc nhích! Thật sự phải hảo hảo giáo huấn lại ngươi mới được! Lần này, ngươi tuyệt đối không được chọc vào Hàn Huyền Dịch! Biết không! Thật đáng chết!………. Giang Hiểu Phong, lần này ta tuyệt đối không ta cho ngươi!”

A! Ta hảo vô tội nha! Ta bất quá chỉ nghe hắn nói phải cùng Lôi Táp xuất môn nên nhanh chóng giúp hắn kì cọ thân thể rồi mặc quần áo cho hắn đi nhanh để đỡ phải nghe hắn lải nhải thôi mà, kết quả lại thành khơi mào dục hoả trong người hắn………..Ta thương xót cho cái thắt lưng của ta nga……….Kì quái? Cận ngày hôm qua không phải là theo Lôi Táp phụng bồi cả ngày sao? Chẳng nhẽ tinh lực lại tốt như vậy? Cái bí kíp hoà thượng cho ta, lẽ nào là võ công vô địch thiên hạ?

A…….thế này chẳng phải ta đã lỗ vốn nặng sao?