Chương 36: Buồn nôn

Dịch Tu Văn ở một phương diện nào đó suy nghĩ cũng giống như Tô Lạn.

Nhưng lại ở một mặt nào đó khác nhau.

Ví dụ như: Tính cách, tầm nhìn, hoặc là những mặt khác.

Nhưng trong tình yêu nam nữ suy nghĩ đều có chung một mục đích, bọn họ không hẹn mà nghĩ tới cùng một ước nguyện, ước nguyện của anh chính là :

"Hy vọng Tô Lạn luôn ở bên tôi."

Tuy có hơi khác nhau một chút nhưng vẫn cùng ý nghĩa với nguyện vọng của Tô Lạn.

Anh nghĩ cũng rất đơn giản, nếu sau này Tô Lạn không thích anh nữa, tâm không còn đặt ở nơi anh, anh cũng sẽ đem cô nhốt ở bên mình.

──────

Trên đường trở về, Tô Lạn ôm hoa, không chờ nổi gấp gáp lấy di động ra gõ chữ:

【 Tình yêu chân thành vĩnh viễn không thay đổi 】

Ặc, nghe thật là buồn nôn quá Dịch Tu Văn.

"Tìm nửa ngày không thấy hai người, lặng lẽ trốn đi chơi trò lãng mạn." Diệp Thanh mắt liếc bó hoa trong tay Tô Lạn.

"Rõ ràng chính cậu chạy theo mỹ nữ muốn xin WeChat." Tô Lạn phản bác lại.

Nói tới vấn đề này Diệp Thanh luôn hứng thú: "Mỹ nữ kia thật sự không tồi, ảnh chân dung tự chụp, ơ xem này, nhắn tin tới đúng lúc luôn." Anh ta giơ di động cho cô xem, giao diện đang để hình ảnh khung chat nói chuyện phiếm.

"Đồ không biết xấu hổ, đó là tin nhắn của bố mẹ cậu."

Anh ta cầm điện thoại thu về đi tới "Nhắn bảo về nhà ăn tết, chẳng lẽ nhà cậu bất hoà với người nhà nên không về tết?"

Tô Lạn sửng sốt, không trả lời.

Diệp Thanh không phát hiện ra sự bất thường này của cô, tiếp tục hỏi: :" Bao giờ cậu về quê, nhà ở đâu, sao chẳng thấy nhắc tới vậy ? "

"...... Mình không có nhà" Cô nói.

Trong xe bỗng chốc yên tĩnh, không khí hơi khó xử, Cố Tư Nguyên ngồi bên cạnh cũng kinh ngạc quay sang nhìn cô.

Cô cố làm ra vẻ nhẹ nhàng lên tiếng " Năm ngoái bà ngoại mình mất, về sau sẽ không có người nhà nữa."

Dịch Tu Văn quay sang nhìn, tay anh nắm thật chặt bàn tay cô.

"Như vậy hả... trách không được cậu ở một mình, ngày thường cũng không thấy nhắc tới người nhà..." Thấy càng nói càng hơi sai sai, Diệp Thanh có chút xấu hổ.

Tô Lạn cúi đầu nhìn những cánh hoa trong lòng, cười một cái sau đó không nói thêm gì nữa.

Trước kia nếu ai nhắc tới gia đình, Tô Lạn sẽ khó chịu ra mặt, sau này bị nhắc nhiều lần, sự chết lặng đã thành quen, hiện tại nhặc đến cũng không đau không ngứa.

Sau khi tắm rửa tẩy đi cơ thể mệt mỏi sau trận leo núi ngày hôm nay, Tô Lạn ngồi trên giường xoa bóp chân, di động có tin nhắn tới. Diệp Thanh và Cố Tư Nguyên nhắn tin, đều là mấy lời an ủi cô.

Cho dù Tô Lạn cũng chẳng cần người khác an ủi, nhưng trong lòng vẫn thấy ấm áp.

Dịch Tu Văn đâu rồi? Click vào tấm avatar chân dung đen trắng của anh, vẫn không thấy một tin nhắn nào, lúc trước nói chuyện trên trời dưới biển vẫn dừng lại ở đó, tay cô đặt trên màn hình chậm rãi nhắn đi:

"Hoa thơm quá, làm em buồn ngủ, ngủ ngon nhé ~"

Ba giây sau.

"Mở cửa."

Anh đang ngoài cửa sao?

Tô Lạn đặt di động xuống chạy nhanh ra mở cửa, anh cũng mới tắm xong, đang mặc áo ngủ trên đầu tóc còn hơi ướt. Cô nâng tay lên giữ cửa ngăn không cho vào, ngửa đầu nhìn anh:

"Có việc sao?" Dịch Tu Văn không nói gì, cong lưng trực tiếp bế ngang cô vào phòng. Dính như hũ nút. Bế cô vào nhà vệ sinh đặt lên bồn rửa tay, lấy máy sấy tóc ra rồi sấy cho cô, Tô lạn lười nghĩ dù sao cũng ngồi điều hoà, một lát sẽ khô nên không sấy. Bị gió thổi ấm áp bao vây, Tô Lạn híp mắt tay vòng qua eo anh, ngửa đầu nhìn, Dịch Tu Văn giơ máy sấy, cúi đầu hôn cô một cái.

Cằm chống lên ngực anh cọ cọ: "Thật tốt, về sau mỗi ngày đều sấy tóc cho em."

Dịch Tu Văn thấy cô nói vậy thì cười: "Lười đến thế sao?."

Nhắm mắt lại dựa vào người anh: "Ừm lười."

"Mệt hả?" anh hỏi.

"Ừm..."

"Vậy sấy nhanh chút."

Tóc con gái sấy thật lâu, chờ khi khô hẳn, tóc trên đầu anh cũng đã khô rồi. Cúi đầu nhìn xuống, cô gái đã dựa vào người anh ngủ ngon lành, hôm nay chắc thật sự mệt mỏi. Cẩn thận ôm cô đặt lên giường, Tô Lạn ngủ nửa mê nửa tỉnh, mơ hồ thấy một bàn tay ấm áp đang xoa bóp bàn chân mình. Cô thoải mái rầm rì một tiếng, một lúc lâu sau người bên cạnh cũng nằm xuống, ôm lấy cô chìm vào giấc ngủ.

──────

Nghe tới đây, Trần Giới đang không tin cũng thừa nhận mình đã tin, Dịch Tu Văn xác thật cũng không tệ. Anh ta lại không nhịn được đau lòng cho cô. Dịch Tu Văn tuy ít nói, nhưng luôn là chính mình ở bên cạnh mà yêu cô.

Trần Giới nâng tay lên xoa xoa giữa chân mày, thở dài, không biết nghĩ gì hỏi:

"Nếu vậy hai người cũng không cãi nhau, không xuất hiện vấn đề gì sao? "

Kỳ thật anh ta cũng có chút ghen tị với Dịch Tu Văn, càng nghe càng cảm thấy chính mình không bằng được, cho dù là thâm tình, hay vật chất, hay đối nhân xử thế, anh ta đều thua.

Chuyện này thật khó mà tiếp thu.

Sau lại nghĩ, có lẽ vì anh ta cũng đủ tốt, cho nên mới làm cho Tô Lạn nhớ mãi không quên, nhớ tới lâu như vậy.

Tô Lạn không ngờ anh ta sẽ hỏi tới việc này, hơi sửng sốt sau đó suy nghĩ một lát:

"Tôi cùng anh ấy có cãi nhau về một số vấn đề nhưng rất ít.. tôi nghĩ lại... hình như năm đó kỳ nghỉ đông qua đi, thì xuất hiện một vấn đề"