Chương 45: Tình yêu lâu năm

Tô Lạn và Bạch Mân tới nhà hàng trước đây hay ăn cơm, một tiệm cơm và cà phê.

Trên đường bị kẹt xe, Tô Lạn tới chỗ hẹn hơi muộn, tiệm cơm cà phê này đã có phần lâu đời cổ xưa, không hấp dẫn những người trẻ tuổi, trong nhà hàng lác đác vài người ngồi, cô thấy ngay được vị trí của Bạch Mân ngồi cạnh cửa sổ.

Ở đây không nhiều người nên cô liếc mắt là có thể thấy được, cô ấy một mặc một chiếc váy liền màu đen, tóc xoã tung, mắt ngọc mày ngài, rất bắt mắt.

Bạch Mân cũng đã nhìn thấy cô, nâng tay lên vẫy vẫy, Tô Lạn cười cười đi tới gần.

"Chị Bạch Mân"

"Tới rồi, mau ngồi đi"

Tô Lạn đồi phía đối diện, xấu hổ một lát, trong khoảng vài giây không biết phải nói gì.

"Hiện tại vẫn làm ở trường?" Bạch Mân lên tiếng phá vỡ sự trầm mặc,cười hỏi cô.

"Vâng, em là học trò đi theo giáo sư, nên ở lại giảng dạy khoa chính quy."

"Khá tốt."

"Vâng."

Nói chuyện được vài câu, cô lại không biết phải nói gì, tiếng chuông di động của Bạch Mân reo lên, cô đứng dậy đi ra ngoài nghe điện thoại.

Tô Lạn không nhịn được nên đánh giá cô ấy.

Lần gặp gần nhất là hai năm trước, Tô Lạn vẫn luôn cảm thấy Bạch Mân nhìn trẻ hơn so với tuổi rất nhiều, khả năng mấy năm nay không tốt cho lắm, bây giờ gặp lại, gương mặt vẫn xinh đẹp, vẫn phong độ, nhưng mấy nếp nhăn nơi khoé mắt đã bán đứng độ tuổi thật của cô.

Thậm chí, quần áo cô ấy mặc bảo thủ hơn trước kia nhiều, những mặt ăn chơi trước đây đều được thu liễm lại. Cô ấy cau mày, như là đang to tiếng với đầu bên kia điện thoại, nói chuyện không được bao lâu thì cúp, đẩy cửa đi vào:

"Làm sao vậy?" Biểu tình cô ấy không tốt, Tô Lạn không nhịn được hỏi.

Bạch Mân giơ ngón tay vuốt ve vành cốc, thở dài, nói: "Là mẹ chồng."

Bạch Mân và Diệp Thanh trước đó kết hôn, Diệp gia không ưa gì người con dâu này, kết hôn được mấy năm quan hệ mẹ chồng và nàng dâu vẫn luôn không tốt, cô cũng biết điều này.

Tô Lạn biết điều không lên tiếng, giơ tay cầm ống hút khuấy lung tung đá trong ly nước.

"Em biết đấy, mẹ của anh ấy vẫn luôn không thích chị. Chê chị nhiều tuổi, gia đình không có thanh danh, không môn đăng hộ đối, lúc trước chị và Diệp Thanh kết hôn, bọn họ cũng không tới tham dự..." Nói tới đây, cô ấy tạm dừng một lúc lâu, sau đó lại nói tiếp:

"Chị cũng biết, sự thật là chị cũng không xứng với Diệp Thanh."

"Không phải..." Tô Lạn an ủi vụng về.

Cô ấy cười với cô một cái, lại tiếp tục nói : "Hơn nữa đã kết hôn lâu rồi, trong bụng vẫn chẳng có gì, khó trách bọn họ không vừa mắt, muốn có cháu bế."

"Chỉ cần chị và Diệp Thanh vẫn tốt là được." Tô Lạn nói.

"Diệp Thanh à...anh ấy khá tốt." Ánh mắt cô ấy sâu kín, như là một đoá hoa hồng sắp khô héo, Tô Lạn chưa từng thấy một Bạch Mân như vậy.

"Chị và anh ấy chênh lệch quá lớn, tuổi tác, hay là những mặt khác..."

"Mới đầu hai người ở bên nhau, là do hormone quấy phá, có du͙© vọиɠ với nhau, mãi sau này dần dần mới có tình cảm, điều này vốn dĩ rất bình thường. Thật sự anh ấy cũng yêu chị, đối với chị cũng rất tốt...chỉ vì hơn kém nhau mười tuổi, tận mười tuổi..."

"Mười tuổi là chênh lệch quá lớn đối với chị, nên không thể bỏ qua. Hiện tại, chị đã gần 40 tuổi mà Diệp Thanh mới có 27-28, mỗi lần soi gương, mỗi cái nếp nhăn đều như là đả kích đối với chị, chị cảm thấy hàng ngày anh ấy về nhà ngày càng chậm, thời gian ở bên nhau ngày càng ít đi, có phải hay không ...."

"Đây khả năng chính là tình yêu lâu năm, vừa mới yêu thì là ánh sáng của cuộc đời, nhưng thời gian trôi qua lâu, ta chỉ có thể nhìn thấy sự bình thường, cuối cùng chỉ còn lại hai con người bình thường, cùng chung sống với nhau"

Cô ấy thở dài một hơi: "Chị không phải là không tin tưởng anh ấy, chỉ là không tự tin về bản thân mình."

"Chị chơi đủ rồi, muốn có đứa bé để an ổn, nhưng anh ấy tuổi còn trẻ, tính tình vẫn chưa thu liễm lại, có con chỉ làm cho anh ấy cảm thấy bị trói buộc..."

Nói tới đây, trong mắt Bạch Mân lung linh tràn đầy nước, nhìn vừa yếu ớt lại bất kham.

Tô Lạn không biết nên nói gì lúc này, ngực như mềm thành một cục bông, có thứ gì cứ tắc nghẽn lại không chịu trôi xuống, thật là khó chịu.

Bạch Mân hít sâu rồi thở dài một hơi, lau lau khoé mắt, lại nhìn cô nở nụ cười:

"Chúng ta lâu rồi không gặp, không nên nói ra những chuyện như thế này"

Hai người lại trò chuyện tình về hình gần đây, ngoại trừ tâm tư tối tăm, nói những chuyện nhẹ nhàng vui vẻ, bất tri giác trời đã tối hẳn.

Tô Lạn không lái xe, Bạch Mân đưa cô về tới cửa khách sạn, cười nói với cô:

"Chị và Diệp Thanh đang rảnh rỗi một thời gian, nhàn rỗi không có việc gì làm thì tới tìm chị."