Chương 50: Tìm một lý do

Sau ngày hôm đó. Vì Dịch Tu Văn tức giận nên không xuất hiện thêm lần nào. Chắc rằng anh sẽ không đến nữa, Tô Lạn nghĩ như vậy.

Thế này cũng tốt, hai người cũng không còn vướng vào mối quan hệ không rõ ràng. Nhưng, trong lòng cô vẫn thấy hơi khó chịu.

Hơn nửa tháng sau ngày hôm đó, đã nửa tháng nay cô không xuống giường, không thể cử động, nằm trên giường chẳng có gì làm, suy nghĩ ngây ngốc, nghĩ tới tương lai rồi lại hồi tưởng về quá khứ. Sau này không còn Dịch Tu Văn ở bên cạnh, Tô Lạn phát hiện ra bản thân mình không thể suy xét về tương lai, trong đầu không có ý tưởng gì, không tìm thấy phương hướng.

Cho nên lúc này nằm trên giường bệnh, cô đều nhớ lại quá khứ, nghĩ lại những chuyện họ đã cùng nhau trải qua, phảng phất như mỗi sự việc xảy ra đang rõ ràng ở trước mắt, nhưng lại giống như hết thảy đều mơ hồ, bị thời gian xoá nhoà.

Cô không nghĩ được tới tương lai, nhưng cũng không quên được quá khứ.

Thời gian bị thương nằm một chỗ nhìn ngày đêm trôi qua, Tô Lạn chỉ có một mình, lẳng lặng tiêu hoá sự mất mát và bất an. Thời gian qua lâu rồi, cảm thấy lần này hồi phục phần bị thương ở bàn tay và chân đều chậm, có vẻ rất nặng, cảm giác này làm cô càng thêm nôn nóng.

——————

Theo lịch dương thì hôm nay là ngày cuối cùng của một năm, từ sáng sớm mưa vẫn rơi tí tách, mùa đông giá rét, từng cơn gió lạnh thổi vào cửa sổ làm cánh cửa đập vào nhau lạch cạch. Cả ngày lẫn đêm đều đã ngủ, cho nên buổi sáng Tô Lạn tỉnh dậy rất sớm, hộ lý tới đưa bữa sáng, trong miệng cứ nhắc mãi hôm nay thấy bảo sẽ ấm hơn, nhưng ở bên ngoài lạnh lẽo không thể chịu nổi.

Ăn xong bữa sáng, Tô Lạn lại nhìn ra ngoài cửa sổ ngây ngốc, mở TV ra, làm cho phòng bệnh có tiếng người nên không còn quá yên tĩnh. Trước bữa cơm trưa, theo công việc hàng ngày của mình Trần Giới đi tới phòng cô, anh ta cười hỏi:

"Hôm nay cảm giác thế nào?"

"Cái gì cũng tốt, không có cảm giác gì, chỉ là nằm một chỗ hơi buồn chán, khi nào mới có thể xuất viện đây? " Tô Lạn nghiêng đầu cười bất đắc dĩ.

"Vội vàng xuất viện làm gì? Tay chân đều không hoạt động được, xe lăn cũng không thể tự đi, vẫn phải có người đẩy, xuất viện về nhà cũng chỉ có thể nằm trên giường, ở bệnh viện còn có hộ lý chăm sóc cho cô".

Trần Giới vừa nói vừa kiểm tra vết thương trên tay: "Vết thương trên tay sau phẫu thuật đang hồi phục rất rốt, để tôi xem trên đùi".

Anh nói đánh gãy hoàn toàn ý nghĩ được xuất viện của Tô Lạn, cô chẹp miệng, không nói nữa.

"Năm mới sắp đến, vào sáng sớm ngày hôm nay, Dịch Gia đăng tuyên bố đã giải trừ hôn ước cùng Lăng Thị. Cuối tháng 8 năm nay.."

TrênTV, nữ phát thanh viên đang trôi chảy thông báo tin tức giải trí, Trần Giới ngẩng đầu nhìn thoáng qua, trong miệng nhỏ giọng như nói thầm:

"Lúc trước bọn họ thông báo kết hôn, tôi với cô cùng xem, bây giờ lại giải trừ hôn ước, tôi với cô vẫn cùng nhau xem..... vết thương trên đùi đã rất tốt, qua mấy ngày nữa là có thể cắt chỉ, cô đừng có lại khóc lóc, lần này tôi sẽ không tin là cô vì miệng vết thương bị đau nên khóc đâu"

"Ai muốn khóc chứ..." Tô Lạn nhỏ giọng nói, quay đầu nhìn ra phía ngoài cửa sổ, tâm tình phức tạp.

"Nếu cô không muốn ngây ngốc ở đây, chờ cắt chỉ xong thì có thể xuất viện, ngồi xe lăn, không thể xuống đất đi lại, lúc đó thuê hộ lý cùng cô về nhà, cứ suy nghĩ đi"

──────

Ngày cuối cùng của năm cũ sắp qua đi, ngoài tin tức giải trí kia, thì mọi thứ vẫn như hàng ngày, không có gì đặc biệt. Nhưng tin tức đó đã làm ảnh hưởng tới Tô Lạn. Đầu óc và trong lòng rối loạn, đây là đêm đầu tiên cô mất ngủ sau khi nằm viện.

Vừa mới nhắm mắt lại, bên ngoài cửa sổ lác đác vang lên tiếng pháo hoa.

Lại một năm mới đến rồi.

Trong lúc nửa mê nửa tỉnh, hình như Tô Lạn nghe được tiếng có người đẩy cửa đi vào, cô còn tưởng mình vẫn đang nằm mơ, một lát sau lại nghe thấy âm thanh quần áo sột xoạt, như ai đó đang cởϊ qυầи áo. Chăn bên trái nhẹ nhàng bị vén lên, một thân hình đàn ông ôm lấy cô, trên người vẫn còn vương khí lạnh, bị doạ cho giật mình, Tô Lạn lập tức tỉnh ngủ.

"Là anh"

Âm thanh quen thuộc vang lên.

"Anh!" Sao lại chui vào trên giường cô.

Nửa thân dưới không được động mạnh, Tô Lạn chỉ có thể nhẹ nhàng giãy giụa.

"Đừng có cử động, động đến miệng vết thương bây giờ".

Dịch Tu Văn nói, tránh đi miệng vết thương rồi ôm cô sát vào thân mình, lúc này mới cảm thấy ấm áp.

"Ngủ đi, muộn rồi"

"Anh đi xuống!" Tô Lạn sao có thể để anh như vậy.

Dịch Tu Văn không thèm để ý, nhắm mắt lại, giả vờ không nghe thấy.

"Có nghe thấy không!"

"Tô Tô..." Anh thở dài một hơi, vùi đầu ở cần cổ của cô cọ qua cọ lại.

"Anh mệt mỏi quá, để anh ngủ một lát, được không?"

Âm thanh rầu rĩ vang lên, giọng nói trầm khàn mang theo chút mệt mỏi.

Như là anh đang thật sự rất mệt.

Anh lộ ra một mặt yếu ớt trước mặt cô, Tô Lạn không đành lòng.

Pháo hoa giao thừa đã bắn xong, những chùm ánh sáng nở rộ ngắn ngủi qua đi, cửa sổ trở lại yên tĩnh, bên tai Tô Lạn chỉ còn hơi thở trầm ấm của Dịch Tu Văn, hơi thở ấm áp phun ở cần cổ hơi ngưa ngứa, tâm cũng đang ngứa ngáy hỗn loạn.

Anh thật sự ngủ rồi.

Cơ thể Tô Lạn đang căng cứng cũng chậm rãi thả lỏng, nghiêng người ngắm nhìn anh, lúc ngủ vẫn còn hơi cau mày, lông mi anh rất dài, cũng không lấn át được sự mệt mỏi nơi đáy mắt, nhìn dáng vẻ ngủ vẫn không an ổn.

Trong bóng đêm, Tô Lạn trợn tròn mắt nhìn lên trần nhà thật lâu, điều hoà trong phòng ấm áp, thân mình bị anh ôm vào lòng có chút nóng, lúc này mới đem đến cho cô cảm giác chân thực.

Hôm nay, anh vừa huỷ bỏ hôn ước, buối tối lại đến nằm bên cạnh cô, không biết tâm tình trong lòng mình là gì, nhưng cũng biết mình cũng nên nhẫn tâm quyết liệt một chút.

Cô tìm cho mình một lý do không tồi: Vì đêm đã khuya, ý chí bạc nhược, đầu óc nhất thời không thanh tỉnh cũng là chuyện bình thường.