Chương 21

Hai chân thon dài của cô bị Thiệu Khâm vắt lên hai vai, chân cô vẫn còn run rẫy mơ hồ. Giản Tang Du hít thở khó khăn, cái trán lạnh băng của anh đang chạm vào bộ phận ấm áp kia, cũng nhạy cảm cảm giác được điều đó. Gương mặt vốn trắng của anh, giờ phút này lại hơi ửng đỏ, dùng chóp mũi ngửi nhẹ, lại dùng miệng liếʍ liếʍ một chút.

Da đầu Giản Tang Du tê dại, tất cả những truyện xấu xa trong trí nhớ cũng ào ạt ùa về, cô giơ chân đạp vào bả vai rắn chắc của anh theo bản năng “Cầm thú.”

Thiệu Khâm không có sự phòng bị, suýt nữa bị ngã thẳng xuống giường, gương mặt đẹp trai ngẩng đầu nhìn Giản Tang Du, không hề che giấu sự giận dỗi “Giản Tang Du”

Giản Tang Du vẫn tức giận nhìn chằm chằm anh như trước, giờ phút này đầu óc cô hỗn loạn cả lên, cô không nghĩ Thiệu Khâm lại có thể vô sỉ đến mức này, suýt nữa thì…

Cô nhớ đến lúc nãy trong giấc mơ đã hưởng ứng đáp lại anh, giờ chống hai tay ngồi dậy cũng cảm thấy được chất lỏng ở chỗ đó ướt đẫm lành lạnh dính trên giường, không phân biệt được thật ra là của Thiệu Khâm hay là của mình.

Mặt Giản Tang Du nóng như bị bỏng, không biết là ngượng ngùng hay là tức giận. Trong trí nhớ còn sót lại 5 năm trước của cô, dường như cô cũng chưa từng bị làm như vậy, đây là lần đầu tiên, lần đầu tiên bị đàn ông dùng miệng…

Giản Tang Du nghe ngoài cửa vang lên tiếng nói của con nít, cô đè nén sự tức giận lại “Lập tức cút ngay đi.”

Vẻ mặt Thiệu Khâm xám xịt, hoàn toàn không rõ vui giận thế nào, chẳng qua là quanh thân phát ra một hơi thở làm người khác kinh sợ, đôi mắt sắc bén như mãnh thú quan sát cô thật lâu.

Giản Tang Du biết lúc này không nên trêu chọc anh, lặng lẽ nhích ra cạnh giường một chút, chăn đã được quấn lên tận cổ, định nhảy xuống giường.

Cho nên khi Thiệu Khâm đột nhiên nhào tới, Giản Tang Du không có bất kỳ lý trí nào, bắt đầu giãy dụa đánh nhau với Thiệu Khâm. Cảnh tượng này rất quen, quả thực đây chính là cơn ác mộng 5 năm trước lại tái diễn một lần nữa. Môi của cô bị bàn tay của Thiệu Khâm bịt lại, đôi mắt sợ hãi ngân ngấn nước, cố gắng không để nước mắt chảy xuống.

Thiệu Khâm đè cô xuống giường lại, thở hỗn hễn, hơi thở nóng bỏng phả trên má cô, nhẹ nhàng thổi qua mái tóc dài của cô. Hai người bốn mắt nhìn nhau trân trân, chỉ còn hai hơi thở rối loạn như nhau.

“Đừng trốn, anh không cho vào đâu.” Giọng anh khàn khàn, hơi thở nóng hổi, cộng thêm vật cương cứng đang để ở bụng dưới của cô. Giản Tang Du không hề tin anh một chút nào.

Tính lưu manh khốn kiếp của Thiệu Khâm ăn sâu vào thận xương tủy, lúc nào cũng dùng nửa thân dưới để suy nghĩ mà thôi.

Giản Tang Du sợ xanh mặt, mắt mở to quật cường nhìn anh, nhưng đáy lòng lại run rẩy, giọng nói cũng không còn khí thế “Không được, thả em ra.”

Cho dù cô kiêu ngạo thế nào cũng chỉ là kẻ yếu đuối, không hề có sức chống cự lại Thiệu Khâm, không có sức mạnh, không có thế lực, cho dù là ở mặt nào cũng đánh không lại Thiệu Khâm.

Sự bi thương tuyệt vọng của năm đó tràn về ào ạt, cảm giác bị đè nén khiến Giản Tang Du sắp thở không nỗi.

————-

Thiệu Khâm khó chịu vô cùng, vừa cương vừa đau, nhưng dù anh có cầm thú như thế nào, vẫn không xuống tay được với vẻ mặt sợ hãi của Giản Tang Du. Cô chưa từng thấy anh như vậy, hơn nữa chưa từng cùng anh làm chuyện này. Nhìn thấy hốc mắt đỏ lên và bả vai run rẩy kịch liệt của cô, dù những động tác rất nhỏ thôi cũng đâm sâu vào mắt anh đau nhói.

Giọng nói Thiệu Khâm không tự chủ trở nên mềm mại hơn, đôi mắt đen cố gắng kiềm nén “Anh không dự định tiến vào, chỉ dùng đầu lưỡi thôi.”

Mặt Giản Tang Du càng đỏ hơn, mím môi tiếp tục trợn mắt nhìn anh… Dùng đầu lưỡi là hợp tình hợp lý ư?

Sống mũi cao của Thiệu Khâm cọ cọ vào chóp mũi của cô, giọng nói trầm ấm dịu dàng “Anh thích nó, không kiềm chế được, nên muốn chạm vào.”

Giản Tang Du bị lời lẽ dâʍ ɖu͙© thẳng thắn của anh làm cho toàn thân cứng ngắc, nhiệt độ trên mặt càng nóng hơn. Mặc dù cô cũng từng có kinh nghiệm, thậm chí còn sinh ra Mạch Nha, nhưng đối với chuyện trai gái này vẫn ngây ngô như cũ, xấu hổ không dám mở miệng, cô càng không dám càn rỡ to gan như Thiệu Khâm.

Thiệu Khâm nhìn cô không nói lời nào, cúi đầu hôn lên sóng mũi, đôi môi, cằm, sau đó lại quay về cánh môi mềm của cô, nhẹ nhàng quấn quýt “Em cũng chạm vào anh, có được không?”

Bị Thiệu Khâm nắm chặt tay đặt vào bộ phận kiêu ngạo của đàn ông, Giản Tang Du mở trợn mắt khó tin.

Gương mặt đẹp đẽ của anh trong bóng tối hơi ửng đỏ, bàn tay anh bao trùm nắm lấy bàn tay Giản Tang Du không chịu buông, lần lượt ra sức dẫn dắt cô “Nghe lời anh.”

Thân thể Giản Tang Du giãy dụa kịch liệt, lòng tự ái mãnh liệt và sự e ngại của cô âm thầm so sánh với sự hăng say của Thiệu Khâm. Hết lần này đến lần khác, tay cô không thể thoát khỏi tay Thiệu Khâm, chỉ có thể nghiến răng tức giận mắng “Em không muốn, buông tay ra”

“Không được, nhất định phải vậy.” Thiệu Khâm vừa đè cô lại, vừa lấy tay tháo dây nịt, kết quả của sự huấn luyện quân sự chính là làm cho mọi động tác của anh rất nhanh chóng và chính xác.

Giản Tang Du hoảng loạn cúi đầu, đập vào mắt cô chính là một vật to lớn mạnh mẽ của anh. Trong nhất thời cô hoa cả mắt, dạ dày cũng dấy lên sự chua xót đậm đặc, hốc mắt cũng cũng trào nước, lắc đầu không ngừng “Em không muốn”

Hơi thở Thiệu Khâm ngày càng nặng nề, sự nóng bỏng trong mắt cũng không thể che giấu được nữa “Ngoan, đưa tay cho anh.”

Giản Tang Du vô cùng đau khổ, những biểu hiện dịu dàng săn sóc trước đây của Thiệu Khâm đều là giả tạo. Lúc này, anh chỉ nghĩ đến mong muốn của anh, cơ bản sẽ không quan tâm đến cảm giác của cô. Thiệu Khâm vốn chính là người như vậy, sao cô còn cố gắng kêu gọi chút lương tri của anh chứ? Người đàn ông này không yêu cô, sao cô lại quên mất đi?

Giản Tang Du mở to đôi mắt đẫm lệ, nhìn vào Thiệu Khâm “Anh muốn… vẫn là việc này hả?”

Thiệu Khâm sửng sốt, dừng động tác lại, không ép buộc cô nữa.

“Những gì Hà Tịch Thành nói, em vẫn còn nhớ rõ.” Đáy mắt Giản Tang Du mờ nước “Trước đây không được nên vẫn nhớ mãi không quên ư. Anh tốn nhiều thời gian với em như vậy, chẳng qua là vì chưa đạt được ước muốn mà thôi.”

Cảm xúc mãnh liệt của Thiệu Khâm đột nhiên bị xối một chậu nước lạnh, tất cả tâm tình đều bị Giản Tang Du phá hư trong một khoảnh khắc. Sắc mặt anh ủ dột, u ám nhìn trừng trừng vào người phụ nữ đang nằm phía dưới mình “Em có ý gì?”

Bỗng nhiên Giản Tang Du nở nụ cười với anh, tiếng cười kia nghe rất chói tai, sắc mặt Thiệu Khâm càng xanh mét hơn.

“Nếu em nhớ không lầm, anh thích sạch sẽ đúng không?” Trong mắt Giản Tang Du hiện lên một sự tàn nhẫn, cô gằn từng chữ “Anh không thèm để ý em đã cùng người khác…”

“Câm miệng.” Thiệu Khâm cúi đầu, hung hăng ngăn lại miệng của cô, ra sức mạnh mẽ ngấu nghiến, anh biết Giản Tang Du muốn nói gì, cũng bởi vì đó chính là sự sợ hãi quá rõ ràng của anh.

Đúng vậy, anh rất sợ nghe được điều đó.

Bây giờ, Giản Tang Du đã khác xa với cô gái trong trí nhớ của anh, trong khoảnh khắc vừa rồi lại có bộ dạng ngang ngược tàn nhẫn như vậy.

Thiệu Khâm hung hăn ngấu nghiến môi cô, đưa thân mình đè ở chân cô.

Giản Tang Du bị anh tấn công mạnh mẽ lại sợ mất hồn, mới vừa rồi chỉ muốn chọc giận anh, nhưng hoàn toàn đã quên mất tên lưu manh này hung hãn thế nào. Nếu như Thiệu Khâm ngang ngạnh bằng được, cô cũng không có cách nào khống chế.

Giản Tang Du liều mạng muốn đẩy anh ra, cô phải la lên, nếu Mạch Nha đi vào, Thiệu Khâm sẽ không cách nào tiếp tục được.

Thiệu Khâm phát hiện được ý đồ của cô, hôn cô càng mãnh liệt hơn, cùng lúc đó, đưa vật cương cứng của mình chen vào giữa hai chân cô, đưa tay giữ mông cô lại.

Hai người cắn xé môi nhau, Thiệu Khâm cất giọng vỡ òa “Kẹp chân chặt vào.”

Giản Tang Du cảm nhận được vật nóng hổi to lớn đó đang cọ sát dưới cẳng chân của mình, từng lần ra vào cũng chạm đến nơi riêng tư của mình. Mà điều càng làm cô khó chịu chính là, nơi vừa rồi đã bớt ẩm ướt, lại bị hành động ma sát này làm cho nhầy nhụa thêm.

Gương mặt Giản Tang Du trong nháy mắt đỏ bừng, tức giận nói “Anh làm gì vậy.”

Thiệu Khâm ôm chặt vòng eo của cô, đè nén thở gấp “Nhìn đi, anh không có vào, chỉ cần em làm như vậy anh cũng rất thoải mái.”

Giản Tang Du cắn môi đến rỉ máu, bây giờ cô làm gì còn mặt mũi nào kêu Mạch Nha vào. Ngược lại, vô cùng hi vọng cục cưng ngàn lần đừng đột nhiên mở cửa ra, Thiệu Khâm thật sự quá vô lại, quá không biết xấu hổ.

Giản Tang Du tức đến muốn khóc, cô thừa nhận là do mình không đủ cứng rắn với Thiệu Khâm, cũng bởi vì sự do dự chần chừ của cô, Thiệu Khâm mới thừa cơ hội làm như vậy. Cô càng thêm căm ghét bản thân mình, rõ ràng chuyện này đã qua rất lâu, thậm chí còn không phải được xem là tình yêu, vậy mà cho đến bây giờ cô vẫn chưa quên được anh.

Thiệu Khâm dùng lưỡi liếʍ sạch nước mắt tràn ra của cô, nhưng động tác ở dưới vẫn cứ điên cuồng, hung hăng đâm vào từng cái. Động tác ma sát làm cho toàn thân Giản Tang Du nóng lên, cô quật cười nghiêng mặt đi, không muốn nhìn người đàn ông trên người mình một cái nào nữa.

Bên tai chỉ còn hơi thở cố ý đè nén của anh, Thiệu Khâm ôm cô rất chặt, như muốn ấn cô hòa vào cơ thể mình.

Màn hành hạ này không kéo dài lâu, có lẽ Thiệu Khâm cũng cố kỵ trường hợp như thế. Giản Tang Du nhanh chóng cảm giác được động tác anh nhanh hơn, bên eo cũng bị bóp chặt, tiếp theo là một dòng chất lỏng nóng bỏng phun lên bụng cô, nhớp nháp trơn trượt.

Giản Tang Du không cần cúi đầu cũng biết đây là cái gì, sắc mặt cô càng thêm khó coi.

Gương mặt lãng tử của Thiệu Khâm khẽ ửng hồng, lại hơi ngượng ngùng, anh rút khăn giấy, rồi lại ôm Giản Tang Du vào lòng, mặt anh cọ vào cổ cô, giúp cô lau chùi cẩn thận tỉ mỉ “Sợ Mạch Nha đi vào, nên mới nhanh như vậy.”

Giản Tang Du phẫn hận trừng mắt nhìn anh, lúc này còn giải thích như vậy với cô ư. Cô tuyện đối không quan tâm có anh có phải xuất tinh sớm hay không?

Giản Tang Du thở hồng hộc đứng dậy, đẩy anh ra.

Thiệu Khâm nhìn người phụ nữ đang quay lưng lại với mình để sửa sang quần áo, khóe miệng anh hiện lên một nụ cười, tiến đến gần hôn lên tóc cô từ phía sau “Đừng cãi nhau với anh nữa, chúng ta hòa thuận được không?”

Giản Tang Du quay đầu, nét mặt không hề thay đổi nhìn anh, ném khăn giấy nắm chặt trong tay vào mặt anh “Sao anh không chết đi.”

———————–

Mạch Nha còn đang thưởng thức phim hoạt hình trên tivi, thấy mẹ bỗng nhiên thở hỗn hễn lao thẳng về phòng tắm. Đôi mắt to của nó trở nên tò mò, tiếp đó lại thấy chú Thiệu mặt mày khoan khoái bước ra, còn khẽ mỉm cười với nó “Cục cưng ngoan, ngủ ngon không?”

Mạch Nha gật đầu, nói hoài nghi “Mẹ sao vậy?”

Thiệu Khâm ngồi xuống bên cạnh nó, ôm tên nhóc vào lòng vuốt ve “Mẹ mắc cỡ.”

Mạch Nha “??”

Bên này, một lớn một nhỏ vừa xem tivi vừa bàn bạc xem chút nữa ăn gì. Bên kia, trong phòng tắm, Giản Tang Du tắm đến nhăn cả da. Thiệu Khâm thấy Giản Tang Du hình như giận không ít, trong lòng thấp thỏm, suy nghĩ một chút, cảm thấy mình nên đi nhận lỗi, nhất định phải dỗ dành cô vui vẻ trở lại rồi hãy tính.

Anh đứng dậy chuẩn bị đi về phía phòng tắm, bỗng nhiên chuông cửa vang lên.

Thiệu Khâm và Mạch Nha nhìn nhau “Cậu con?”

Mạch Nha lắc đầu chắc chắn “Cậu có chìa khóa.”

Thiệu Khâm dứt khoát ôm tên nhóc đi ra mở cửa, cánh cửa từ từ mở ra, lúc thấy người đang đứng đó, mặt Thiệu Khâm cũng kinh ngạc. Mà Mạch Nha lại tò mò cắn ngón tay, nghiên đầu hỏi “Dì ơi, dì tìm ai?”