Chương 7.2: Anh trai

Thẳng đến sau khi Hách Gia 6 tuổi, Hách Nghị trong lúc vô tình lại lần nữa gặp được mẹ Hách Gia, cùng với Hách Gia lớn lên có vài phần giống ông, Hách Nghị lúc này mới sinh ra nghi ngờ tra xét một phen.

Sau khi tra, Hách Nghị phát hiện, Hách Gia đúng là con gái mình.

Nhưng khi đó Hách Nghị đã cùng Phương Nhàn phục hôn, vì thế ông cho mẹ Hách Gia một tờ chi phiếu, để bà ấy phong trần mà rời đi, sau đó thì mỗi tháng cho bà ấy phí nuôi dưỡng, để bà ấy chăm sóc tốt cho Hách Gia…

Nhưng mà, thẳng đến khi Hách Gia bảy tuổi, Hách Gia cũng chưa chính thức nhập học, mẹ Hách Gia kiểm tra sức khỏe thì nhận được kết quả là ung thư cổ tử ©υиɠ thời kì cuối, không cứu được… Hách Nghị bất đắc dĩ, lúc này mới cùng Phương Nhàn thương lượng đem Hách Gia đón trở về bên người.

Khi Hách Gia được đốn về Hách gia thì Hách Chấn đã mười một tuổi.

Thiếu niên thời kỳ phát dục cao hơn so với cô ước chừng hai cái đầu, lại còn là một bộ dáng ít nói cười, Hách Gia khi còn nhỏ mỗi lần nhìn thấy Hách Chấn đều cảm thấy có chút sợ hãi.

Về sau trưởng thành, không còn sợ nữa, nhưng đối với người anh trai này cô vẫn như cũ cảm thấy mới lạ thật sự, gặp chuyện gì cô ngược lại thích tìm trợ lý của anh, Ngụy Hành nhiều hơn một chút.

“Anh, anh tới đón em à?” Hách Gia kéo vali hành lý đứng trước mặt Hách Chấn.

“Ân.” Hách Chấn kéo lấy hành lý của Hách Gia, “Trong khoảng thời gian em ra nước ngoài này, bên này đã xảy ra chút chuyện, em trước cùng anh về Hách gia rồi lại nói.”

Tuy rằng phóng viên là Ngụy Hành hỗ trợ tìm, nhưng nghe ngữ khí của Hách Chấn, Ngụy Hành rõ ràng không đem mấy hành động nhỏ của Hách Gia động nói cho Hách Chấn.

“Được.” Hách Gia cũng không nghĩ sẽ về nhà với Trình Nặc, vì thế quyết định trước cùng Hách Chấn về Hách gia.

Kết quả hai người mới vừa đi đến bãi đỗ xe ngầm, liền vô tình gặp được Trình Nặc, còn có đi cùng hắn là Sầm Y.

Đã nhiều năm không gặp, Hách Gia nhìn Sầm Y, cảm giác cô ta cùng năm đó cũng không có thay đổi quá nhiều, vẫn như cũ đặc biệt —— tiên.

Chính là cái kiểu người mà không thấy qua cô ta ăn cơm, rồi hoài nghi cô ấy có phải là tiên chỉ uống sương sớm hay không.

Mỗi lần cùng nhau đối mặt, Hách Gia liền cảm thấy chính mình đặc biệt phàm tục, dù ở trong vòng nghệ thuật nhiều năm, nhưng nếu ném ở trong đám người thì vẫn chỉ là một người phàm tục, cùng lắm chỉ là một người phàm tục xinh đẹp hơi gây được sự chú ý.

Giờ phút này, tiên nữ tựa hồ là tới đuổi phi cơ.

Bên người hộ hoa sứ giả của cô ta như thế nào bỏ được tiên nữ tự mình động thủ đây?

Trình Nặc mở cốp xe, ân cần giúp Sầm Y đem hai cái vali hành lý lớn lấy ra, quay đầu liền gặp được Hách Gia cùng Hách Chấn đang đứng thẳng một bên.

Lại nói tiếp, Sầm Y tiến vào vòng của Hách Gia, thì cô ta biểu hiện rất có hảo cảm đối với Hách Chấn.

Đáng tiếc, Hách Chấn một chút cũng không đáp lại, về sau Hách Gia cũng không biết như thế nào Sầm Y làm được, ngược lại đem Trình Nặc mê đến thần hồn điên đảo.

“Hách Gia…” Hai bên đυ.ng phải, trước hết mở miệng chính là Sầm Y, ngữ khí mới lạ đồng thời cũng lộ ra một tia xấu hổ, nửa điểm không có thân mật như trước kia Gia Gia à Gia Gia ơi, mà đối với Hách Chấn bên cạnh Hách Gia, cô ta biểu hiện ra một bộ không quen biết, không nhớ rõ.

“Đây là phải đi về?” Hách Gia nhìn về phía vali hành lý của cô ta, “Tôi mấy ngày hôm trước có xem cô ở vòng bạn bè nói đến việc đi công tác ở bên này, còn nghĩ hẹn cô đi chơi, như thế nào? Tôi mới từ Luân Đôn trở về gấp, cô muốn đi sao?”

Hách Gia ngữ khí quen thuộc, phảng phất giống như đối với chuyện giữa Sầm Y cùng Trình Nặc nửa điểm không biết, nhưng đôi mắt khóa chặt lấy Sầm Y, ánh mắt lại có chút hùng hổ doạ người.

Sầm Y lường trước Hách Gia đã biết chuyện, trong lúc nhất thời cũng không biết nên nói cái gì, cuối cùng là Trình Nặc tiến lên giải vây nói: “Gia Gia, có chuyện gì chúng ta về nhà lại nói được không?”

“Y Y vội vàng trở về thành phố A, anh trước đưa cô ấy đi vào đăng ký.” Trình Nặc lại nói, nói xong khóa xe, liền muốn cùng Sầm Y đi trước.

Nhưng mà vali hành lý lại bị người khác kéo lại.

“Anh——” Trình Nặc quay đầu thì thấy Hách Chấn giữ chặt vali hành lý.

Hắn còn chưa kịp nói gì, gò máđột nhiên không kịp phòng ngừa mà ăn một quyền thật mạnh, hắn đỡ xe mới không té ngã trên mặt đất, nhưng mà khóe miệng lại bị rách da, chảy một ít máu.

“Đừng gọi tao là anh, mày không tư cách.” Hách Chấn lạnh mặt, “Còn có, Gia Gia sẽ không cùng mày trở về, muốn nói chuyện gì, tới Hách gia nói.”

Anh nói xong, lôi kéo Hách Gia cũng không quay đầu lại mà đi.

Hách Gia bị mang đi ra thật xa, mới nhớ tới trong ấn tượng Hách Chấn tựa hồ đã lâu không có giận như vậy, trừ bỏ lúc cô mười chín tuổi cùng Tưởng Kiều bỏ nhà đi…

Nhưng lần đó anh là đứng ở phía đối lập cô, không giống hiện tại ——

Hách Gia bị Hách Chấn lôi kéo, nghiêng đầu đi nhìn mặt anh: Bộ dáng anh tức giận kỳ thật cũng rất đẹp trai.