Chương 8.2: Ly hôn

Nhưng còn có Trình gia.

Ngày hôm sau Trình Nặc trở về, Hách Gia liền nhận được điện thoại của mẹ Trình, kêu cô buổi tối trở về ăn cơm.

Hách Gia liền tìm lý do cự tuyệt.

Nếu việc ly hôn này là cô nói ra thì mặc kệ nguyên nhân là gì, Trình gia bên kia, cô đều phải đến tự mình giải thích một chuyến.

Nhưng nếu việc ly hôn là do Trình Nặc đề ra, Hách Gia liền không cần thiết tự lăn lộn chính mình như vậy.

Cô biết Trình Nặc sẽ nghĩ cách thuyết phục cha mẹ của hắn.

Tuy rằng chuyện này thực sự tốn một chút thời gian, về sau mẹ Trình thậm chí tự mình tới cửa tìm Hách Gia bồi tội, nhưng Hách Gia không làm oán phụ chỉ trích Trình Nặc, cũng không làm thánh mẫu tha thứ mọi chuyện, mà mặt mũi Hách Nghị bị Trình Nặc làm mất hết, nên thái độ cũng kiên quyết, Trình gia cuối cùng hết hy vọng.

Sau đó là ly hôn.

Hách Gia cùng Trình Nặc có hiệp nghị trước hôn nhân, nhưng việc phân chia tài sản lại vô cùng phức tạp, hơn nữa hai nhà còn có việc làm ăn kinh doanh buộc chặt với nhau ——

Nên cuộc hôn nhân này vẫn luôn lăn lộn hơn một tháng, hai người mới ký hiệp nghị, hoàn toàn ly hôn.

“Trình Nặc, cùng nhau ăn một bữa cơm đi.” Tại Cục Dân Chính nhận xong giấy chứng nhận ly hôn, Hách Gia cùng Trình Nặc đề nghị nói, “Xem như chúc mừng anh rốt cuộc tự do.”

“…”Lăn lộn một tháng, Trình Nặc không có cảm thấy may mắn mà chỉ cảm thấy mệt, nhưng nghĩ đến về sau khả năng sẽ không có cơ hội như vậy, vì thế gật đầu nói. “Được.”

Hai người chọn một nhà hàng Nhật yên tĩnh gần đây.

Trên bàn, Hách Gia hỏi Trình Nặc lúc sau tính toán, đặc biệt là về Sầm Y vấn đề này.

Cô nhớ rõ nguyên nhân trước kia Trình Nặc cùng Sầm Y phân phân hợp hợp, trong đó lớn nhất chính là Trình gia không tiếp nhận Sầm Y. Hiện giờ chuyện video tuôn ra, Nhị lão nhất định đối với Sầm Y càng có ý kiến, cô vì thế hỏi Trình Nặc tính toán làm sao bây giờ?

“Đi từng bước thôi, anh hiện tại còn chưa có cùng bọn họ đề cập tới chuyện này.” Trình Nặc nhíu mày, “Mặc kệ như thế nào cũng cảm ơn em.”

Trình Nặc rót rượu gạo giúp Hách Gia, sau đó rót cho mình, nâng ly kính.

“Đừng vội cảm ơn em.” Hách Gia nhìn rượu trước mặt, không chạm vào, “Có một thứ em cảm thấy hẳn là nên cho anh xem.”

Cô nói rồi từ trong túi lấy ra một tờ giấy đẩy đến trước mắt Trình Nặc.

Trình Nặc cúi đầu, đó là một bức tranh vẽ khuôn mặt của một người, trang giấy đã có chút ố vàng, mà khuôn mặt đó chính là Hách Chấn, góc ký tên lại là —— Sầm Y.

“Đây là?” Trình Nặc khó hiểu.

“Đây là năm đó Sầm Y vẽ anh em.” Hách Gia nói.

Trình Nặc lập tức nhíu mày.

“Khi đó là kết thúc kỳ nghỉ hè, Sầm Y cứ ba ngày thì hai ngày lại tới nhà của em tìm em chơi.” Hách Gia, “Lại nói tiếp cũng kỳ quái, anh em khi đó đã vào công ty hỗ trợ, trừ bỏ cuối tuần, bọn họ căn bản không có cơ hội gặp mặt. Nhưng anh xem, cô ấy vẽ rất giống.”

Tờ giấy vẽ Hách Chấn, bút pháp tinh tế, mặt mày phá lệ sinh động.

Trình Nặc tuy rằng không vẽ tranh, nhưng nhớ mang máng Hách Gia đã từng nói qua, nếu muốn từ trong các tác phẩm chọn lựa ra bức tranh yêu thích nhất thì chỉ cần xem bút pháp là được.

Bởi vì lúc vẽ một người mình thích, bút pháp sẽ không tự giác mà so với ngày thường càng thêm tinh tế hơn.