Chương 9.2: Kết thúc

Trình Nặc nhíu mày, không quá hiểu mấy lời nói của Hách Gia, trên thực tế, nếu không phải đêm đó Chu Thiến đem mọi chuyện công khai trước mặt truyền thông, hắn hoàn toàn có thể cùng Hách Gia lặng yên không một tiếng động mà ly hôn, cái gì kêu hắn chưa cho cô mặt mũi?

“Trong vòng bạn bè ——” Hách Gia thấy hắn mê hoặc, tìm ra bức ảnh lúc trước Sầm Y đăng trên vòng bạn bè, đặt ở trước mặt Trình Nặc, “Trình Nặc, anh là nghĩ như thế nào đây? Anh có không nghĩ tới, nếu để nguòi khác từ vòng bạn bè của Sầm Y nhận ra anh, thì em đem mặt mũi đặt ở nơi nào?”

“Này…” Trình Nặc, “Này là chuyện khi nào?”

“Anh không biết? Đây là vào buổi tối hai người thuê khách sạn, nhanh như vậy liền đã quên?” Hách Gia.

Trình Nặc bỗng nhiên nhớ tới cái gì, muốn giải thích, cuối cùng lại là nhấp chặt môi.

Hách Gia lại hỏi hắn: “Trình Nặc, tuy rằng chúng ta lúc trước kết hôn không phải bởi vì tình yêu, nhưng mấy năm nay, anh để tay lên ngực tự hỏi, em làʍ t̠ìиɦ thái thái có chỗ nào làm không ổn sao?”

Ở bên ngoài, ở trước người nhà hắn, cô không phải cho hắn đủ mặt mũi sao? Thân thích bạn bè thậm chí khách hàng cùng cấp dưới, lễ vật thăm hỏi vào các ngày nghỉ thăm hỏi, cô đâu có không giúp hắn nghĩ đến chu đáo sao?

Cô cũng thích chơi, sau khi kết hôn có đêm nào cô không về ngủ sao? Cô cũng chán ghét xã giao, nhưng cô có từng chậm trễ bên người hắn sao?

Hách Gia dùng ánh mắt chất vấn nhìn Trình Nặc.

Trình Nặc nghĩ lại đủ loại chuyện sau khi kết hôn, cuối cùng cúi đầu: “Không có, em làm rất tốt.”

Hách Gia vì thế cười: “Nếu em làm không có bất luận cái gì không ổn, anh hà tất không chừa chút thể diện cho em như vậy?”

“Cô ta ly hôn, liền trở về tìm anh, anh phát hiện anh còn yêu cô ta, anh có thể công bằng mà cùng em nói, em sẽ không bá chiếm vị trí Trình thái thái không buông tay, anh hà tất nháo ra chuyện như thế này?”

“Cho dù anh đã hạ quyết tâm cùng em ly hôn, hay dù anh là tình chi sở chí, quản không được thân thể… Nhưng anh có nghĩ tới, nếu khi đó em thật sự mang thai, mọi chuyện còn có thể giống hôm nay đơn giản mà xong việc như vậy sao?”

Nếu Hách Gia lúc ấy mang thai, thì kết cục của đứa nhỏ này…

Trình Nặc trong đầu hiện lên khả năng kết quả nào đó, sắc mặt lập tức trắng mấy độ, hồi lâu lại nói, “Nếu anh nói đêm đó anh cùng cô ấy cái gì cũng chưa làm thì sao?”

“Anh chỉ là không có bắn vào thôi sao?” Hách Gia cười, nụ cười mang theo chế nhạo, không có nửa phần tín nhiệm, xa lạ đến làm Trình Nặc khϊếp sợ.

Đến bước hoàn cảnh này, hai người lại không còn lời nào để nói, Hách Gia gọi người phục vụ tới thanh toán.

Một bàn đầy thức ăn, cô đều không nhúc nhích, lại muốn thanh toán, Trình Nặc theo bản năng lấy tiền trong ví, nhưng Hách Gia đè lại tay hắn: “Bữa này để em đi, coi như trả lại cho việc anh lúc trước mời em ăn chocolate, về sau, em nghĩ chúng ta sẽ không có cơ hội cùng nhau ăn cơm.”

Hách Gia nói xong, đứng dậy theo người phục vụ đi thanh toán.

Đang lúc chờ đợi tính tiền, cô bỗng nhiên nhớ tới cảnh tượng khi bảy tuổi lần đầu tiên thấy Trình Nặc.

Khi đó cô mới được Hách Nghị đón về Hách gia không bao lâu, trên người mang theo một đống thói quen xấu học từ mẹ ruột, ở trường học cũng thế, ở trong vòng Hách Nghị cũng vậy, căn bản không ai nguyện ý cùng cô làm bạn bè.

Người đầu tiên cô kết bạn, đúng lúc lại là Trình Nặc.

Một cậu bé thanh tú đưa ra một đôi trắng nõn tay: Đôi mắt cậu như thế nào hồng hồng? Khóc? Tôi mời cậu ăn chocolate được không?

Thoáng cái cũng đã hai mươi năm.

Đáng tiếc, cô cùng hắn, cuối cùng bạn bè cũng không thể làm.

Từ nhà ăn một đường lái xe trở lại chung cư.

Không dài hơn một đoạn đường nhưng Hách Gia lại cảm thấy mỏi mệt, về phòng tắm rồi lên giường ngủ.

Hôn phòng lúc trước cùng Trình Nặc mà hắn cho cô, cô không nghĩ lại ở bên trong đó, tất nhiên, cô cũng không nghĩ ở trong Hách gia, vì thế trước mắt tạm thời ở một phòng chung cư bỏ không của Hách Chấn.

Phòng vắng vẻ, trừ bỏ mấy đồ điện gia dụng cần thiết thì cái gì cũng không có.

Hách Gia nằm ở trên giường trợn mắt lại nhắm mắt.

Trong đầu chỉ có một ý niệm: Ngủ không được, muốn làʍ t̠ìиɦ.

Loại du͙© vọиɠ quá mức mãnh liệt này, cuối cùng, cô ngồi dậy, từ di động tìm kiếm ra một dãy số.