Chương 5.1: Giao phong

Bận sao?

Lời này của Hách Gia có điểm giống với câu nói của một người bạn bè lâu không liên hệ, dạo này sao? Ai cũng không biết kế tiếp là muốn vay tiền, cầu hỗ trợ, hay vẫn là phát thϊếp cưới.

Trình Trác không làm bộ, chỉ nhìn thoáng qua Hách Gia, ý tứ rất rõ ràng: Có chuyện gì thì mau nói.

Hách Gia vì thế cười cười: “Trình Nặc trong khoảng thời gian này đều đi sớm về trễ, cháu liền muốn hỏi một chút công ty gần đây có phải hay không rất bận?”

Trình Nặc hiện tại ở Trình thị, quản lý chính là bộ phận đầu tư của công ty, Trình Trác là phó tổng công ty, tự nhiên sẽ biết rõ bộ phận của Trình Nặc có bận hay không, nếu bận thì bận cái gì.

Trên thực tế, Trình thị gần đây cũng không có dự án lớn gì đang tiến hành hoặc ấp ủ, điểm này Hách Gia thật ra có biết, tùy tiện gọi điện thoại đều có thể hỏi .

Hách Gia rõ ràng có điều muốn ám chỉ, Trình Trác mày gần như không thể phát hiện mà nhăn lại.

Trình Trác luôn luôn cảm thấy, Hách Gia là một người khác loại với vòng tròn của bọn họ.

Phụ nữ trong vòng ở vào tuổi của Hách Gia, dù cho kiêu căng, tự cho mình là đúng, nhưng phần lớn đều là thẳng thắn và đơn thuần.

Do hoàn cảnh trưởng thành của bọn họ quyết định bọn họ cũng không cần quá nhiều lòng dạ cùng tâm cơ.

Nhưng Hách Gia không giống vậy.

Trình Trác còn nhớ rõ lần đầu tiên thấy Hách Gia.

Khi đó hắn mới vừa về nước, bị mời tham gia một Party, mà Hách Gia cũng ở trong Party đó.

Đối với vị đại tiểu thư này trong vòng Trình Trác nhiều ít cũng có chút nghe thấy, mấy sự tích cô thời trẻ bỏ nhà đi với người yêu vẫn luôn ở trong giới lan truyền, nghe nói, cuối cùng đem hành tung của cô đi bán đúng là người đàn ông kia.

Trước kia chưa thấy qua người thật, Trình Trác cho rằng Hách Gia nhất định là một cô gái ngây thơ đến có chút ngu xuẩn.

Kết quả ngày đó bạn bè hắn chỉ cô giới thiệu cho hắn, thì hắn lại đâm vào một đôi mắt mê ly như nước màu thu, chủ nhân của đôi mắt bưng chén rượu lười biếng dựa vào trên sô pha, váy đỏ tóc đen, mỹ diễm đến có chút phong trần.

Có người bưng chén rượu tiến lên đến gần, hỏi cô đang xem cái gì, cô nói: “Tôi đang tìm linh cảm.”

Lúc ấy Trình Trác cảm thấy cô có trang điểm.

Tuy rằng hắn cũng biết người làm nghệ thuật đều thích quan sát xung quanh, nhưng lúc ấy ở một nơi như vậy, xa hoa truỵ lạc cùng ngợp trong vàng son như vậy, rõ ràng là cô nhìn quen hằng ngày, có cái gì mới mẻ?

Thẳng đến về sau cô tiếp cận hắn, câu dẫn hắn cùng cô lên giường, hắn mới phát hiện cái mà cô gọi là linh cảm đó là —— đàn ông.

Tựa như Picasso đem những người phụ nữ từng ngủ qua đều vẽ thành tranh, Hách Gia cũng thích đem thân thể đàn ông coi như là nơi cô phát ra linh cảm. Chỉ là những người đàn ông đó cũng không trực tiếp nhập vào tranh của cô, cô muốn —— chỉ là được bọn họ mang lại cho cô tình cảm mãnh liệt.

Trình Trác quay đầu nhìn về phía Hách Gia.

Nói thật, hắn không nghĩ tới người giống như cô cũng có ngày sẽ đi vào hôn nhân, mà trò cười chính là, cô lại gả cho cháu trai hắn.

“Công ty gần đây vẫn tốt, không tính là bận.” Trình Trác kẹp điếu thuốc trên tay đáp ở trên lan can nhẹ nhàng run run, “Bất quá Trình Nặc gần đây nhìn trúng hai công ty mới thành lập, việc thu mua nghe nói tựa hồ không quá thuận lợi.”

Trình Trác nói xong hút điếu thuốc, phun khói ra, lúc này mới nhìn về phía Hách Gia: “Nếu là công việc của nó bận nên xem nhẹ cô, thì cô nên trực tiếp cùng nó nói chuyện.”

Hắn lời nói lời này rõ ràng là giúp Trình Nặc đánh yểm trợ, Hách Gia nhìn chằm chằm gương mặt không chút nào chột dạ của hắn, cũng không ngoài ý muốn, chỉ nói: “Chú nhỏ nói đúng.”

Bất quá ngay sau đó lại nói, “Cháu đây không phải là sợ anh ấy ở bên ngoài bao dưỡng tiểu tình nhân sao.”

Cô dùng ngữ khí vui đùa nhưng ánh mắt lại rõ ràng hiểu rõ hết thảy.

Trình Trác nhíu mày: Cô đây là muốn hắn đảm bảo cái gì?

Về vấn đề nào đó, hắn hoặc nhiều hoặc ít cũng là biết được chút, bởi vì bộ chung cư Trình Nặc kim ốc tàng kiều kia vừa lúc là bất động sản dưới danh nghĩa hắn.

Bất quá chung cư kia là hắn lúc trước được công ty cấp, sau liền sung làm phòng phúc lợi cho công ty.

Trình Nặc cùng người phụ nữ kia có thể hay không ngày nào đó vượt qua giới… Hắn không nghĩ đảm bảo, cũng không nghĩ trộn lẫn.

Trình Trác vì thế cười, cũng dùng vui đùa trả lời, “Nói không chừng đâu ——”

“Người đàn ông sao, có đôi khi về nhà muộn không nhất định là bởi vì công việc.” Hắn lại nói.

Nói xong, ấn diệt thuốc lá, xoay người đi vào nhà.