Chương 14

“Tiền

bối,”

Lạc Tầm Phong đưa

bức

học cho Lục Tri Niên cẩn

thận quan sát,

“Ông xác định,

đây

thật sự là nghĩa

tử của Thừa Dương vương?”

Lục Tri Niên

híp

mắt

nhìn

nhìn,

nói

một

cách

chắc

chắn: “Không sai được,

lão phu

nhìn

thấy gã

trong Vương phủ

rất

nhiều

lần.”

Lạc Tầm Phong sắp xếp

lại dữ kiện,

nói: “Nói

như vậy,

năm đó sau khi Diêu Tùng

mưu phản Lưu Vân sơn

trang,

dùng

tên giả Trình Phục,

lại vào phủ

của Thừa Dương vương?”

Thẩm

Chỉ Ngọc nói tiếp: “Mà lần này

gã trở lại Vân

Châu, là theo

lệnh

của Thừa Dương

Vương, tới

tìm

Lục tiền bối?”

Lạc Tầm Phong gật gật đầu,

“Bọn

họ

hẳn



người

trộm Huyết

linh

chi.”

Hắn quay đầu

hỏi Lục Tri Niên,

“Lục

tiền bối,

độc

trên

người ông…”

Lục Tri Niên xua xua

tay,

“Tạm

thời dùng Thiên Sơn Tuyết Liên

ngăn

chặn,

hẳn





thể

căng được

một

thời gian.”

“Tiền

bối yên

tâm,

ta nhất định sớm ngày đưa người về

tróc nã quy án.”

Lạc Tầm Phong cất

bức

họa,

“Đêm qua chính miệng Trình Phục cũng đã

thừa nhận,

hai người

trong miếu

hoang ở

thành Bắc là gã gϊếŧ chết,

ta đây

trở về nha môn xin Chu đại nhân phát lệnh

truy nã…”

Lạc Tầm Phong

trở về

nha

môn,

báo

chuyện Trình Phục gϊếŧ

người ở

miếu

hoang

cho Chu Hoài Sơn,

sau đó

theo

lệnh dẫn

người đến

cổng

thành dán

lệnh

truy

nã.

Nắng sau giờ

ngọ



chút ác

liệt,

Lạc Tầm Phong dán

lệnh

truy

nã xong,

đội

nắng

lại đến

miếu

hoang

thành Bắc

nhìn

một

chút.

Hắn đi

chưa được

mấy bước,

phía sau bỗng



người vỗ bả vai

hắn.

Hắn

chợt xoay

người,

nhìn

thấy

mặt già

cười

tủm

tỉm

của Mục Trì.

“Mục

tiền

bối?”

Mục Trì xách

theo bầu

rượu

hỏi

hắn: “Tiểu Lạc à,

ngươi đây



muốn đi đâu?”

Lạc Tầm Phong

nói: “Ta

muốn đến

miếu

hoang

thành Bắc

nhìn

một

chút,



thể



manh

mối gì không.

Tiền bối,

không phải

hôm

nay

người

muốn dẫn Thập Ngũ đi

câu

cá sao?

Sao

lại ở đây?”

Mục Trì: “Ta

tới

tìm

ngươi.”

Lạc Tầm Phong: “Tìm

ta?”

“Diêu Tùng người này

tâm cơ

thâm

trầm,

một

bụng ý nghĩ xấu,”

Mục Trì nói,

“Đồ nhi

ta sợ ngươi chịu

thiệt,

bảo

ta

tới nhìn ngươi.”

Lòng Lạc Tầm Phong

nóng

lên,

“Chỉ Ngọc

lo

lắng

ta?”

“Còn không phải sao,”

Mục Trì oán giận,

“Câu cá cũng không cho

ta đi.”

Ông mở

bầu rượu,

uống

hai ngụm,

chép chép miệng kỳ quái

hỏi: “Như

thế nào có chút lạt?

tiểu Lạc,

vò rượu ngươi giấu dưới gầm giường là Lê

hoa

bạch sao?”

Lạc Tầm Phong giật

mình,

đoạt bầu

rượu

của ông,

ghé sát vào

miệng bình

ngửi

ngửi,

hoảng sợ

nói: “Tiền bối,

người

trộm

rượu

của

ta?!”

Mục Trì không để bụng,

“Này không phải uống

hết

rượu

trong

trang

rồi sao?

Thập Ngũ

nói dưới gầm giường

ngươi



một vò…”

Lạc Tầm Phong: “…”



này không giống

a!

Đây

là Chỉ Ngọc ủ!

Hối

hận không

thôi,

sớm biết vậy

liền giấu

rượu ở

chỗ khác.

Thẩm Chỉ Ngọc

chỉ ủ

hai vò

rượu,





một

lần

tâm

huyết dâng

trào,

cùng Lạc Tầm Phong đến “Mười dặm say*”

xem

người

cất

rượu.

“Mười dặm say”



tửu phường

lớn

nhất Vân Châu

thành,



hoa bạch

của Lưu Vân sơn

trang

chính

là ủ ở

tửu phường

này.

(*十里醉 thập lý

túy.)

Thẩm

Chỉ Ngọc lần đầu thấy người cất rượu, có

chút

tò mò, nhịn không được chính

mình

ra tay thử, cuối cùng gập

ghềnh ủ được hai vò, lại

có chút lạt, không

so được với sư

phụ trong

phường.

Lạc Tầm Phong ôm

hết

cả

hai vò,

một vò uống đứt quãng,

còn

lại

một vò không

nỡ uống,

vẫn

luôn đặt dưới gầm giường

của gian phòng

hắn

ngủ ở Lưu Vân sơn

trang.

Không

nghĩ

tới,

hôm

nay

lại bị Mục Trì

rót

mất

một bình đầy.

Lạc Tầm Phong đau

lòng



trả

lại bầu

rượu

cho Mục Trì,

“Mục

tiền bối,

sau

này đừng động đến vò

rượu dưới gầm giường

ta,

người

muốn uống

ta

mua

cho

người…”

Mục Trì ghét bỏ

nói: “Rượu

lạt

như vậy,

như

thế

nào

ngươi

còn xem

như bảo bối?”

Lạc Tầm Phong

thầm

nghĩ,





hơi

lạt,

nhưng



ngọt…

Bọn

họ đi đến miếu

hoang,

trong

trong ngoài ngoài đều nhìn một lần,

vẫn không

tìm được manh mối gì.

Nhưng

hai

ngày sau,



nha dịch phát

hiện,

Trình Phục

lại

trắng

trợn

mà xuất

hiện ở

trà

lâu.

Lạc Tầm Phong

lập

tức dẫn

người đuổi qua,

bao vây Trình Phục đang

nhàn

nhã uống

trà ở

trong

trà

lâu.

Trình

Phục

không hề

hoảng

hốt,

thậm

chí

còn mời Lạc Tầm

Phong uống trà, “Lạc đại

nhân

vất

vả, uống ly trà

giải

khát?”

Lạc Tầm Phong: “Trà

của kẻ phạm

tội gϊếŧ

người,

ta

cũng không dám uống.”

Trình

Phục

cười

cười, hỏi: “Lạc đại

nhân

đuổi

theo

tại

hạ đuổi đến gắt

gao

như vậy, không

chỉ là vì

hai tên khất cái kia

đi?

Độc trên người

Lục Tri Niên, chính

là muốn phát tác?”

“Quả

thật là ngươi

trộm Huyết linh chi,”

Lạc Tầm Phong kề đao vào cổ gã,

“Giao ra đây!”

“Cho dù

ta giao Huyết linh chi ra,

mệnh của Lục Tri Niên,

cũng không giữ được.”

Trình Phục

thản nhiên nói,

“Thừa Dương Vương đã

trên đường

tới Vân Châu…”

Lạc Tầm Phong: “Thừa Dương Vương?

Ông

ta

tới

làm gì?”

“Thế

tử đã chết,”

Trình Phục gằn

từng chữ một,

“Ông

ta muốn lão già ‘mua danh chuốc

tiếng*’ kia,

chôn cùng với con

trai ông

ta…”

(*沽名钓誉 cô danh điếu

tự.)