Chương 17

Thẩm

Chỉ Ngọc hoảng

sợ, “Không

có... con

chỉ

thuận

miệng hỏi…”

Mục Trì không tin, “Không

có khả năng, vô duyên vô

cớ con lại hỏi

cái

này?”

Thẩm

Chỉ Ngọc rũ mắt

không nói

lời

nào.

Mục Trì lo

lắng

hỏi:

“Đồ

nhi,

con đây là

thích ai?

Hay

là bị

người lừa…”

Thẩm

Chỉ Ngọc nâng mắt, “Thích?”

Mục Trì: “Con còn xấu hổ

tim đập với người ta, còn

không phải thích sao?”

Thẩm

Chỉ Ngọc nghĩ nghĩ,

nói:

“Có lẽ trước giờ con

không gần

gũi

với ai, ảo

giác

mà thôi?”

Mục Trì lại vỗ

bàn một cái, “Gần gũi cái

gì?!

Hắn

làm gì con?!”

Tai thẩm chỉ ngực ửng đỏ,

“Không có

gì...”

Mục Trì vô

cùng

đau

đớn, “Nhớ

năm đó, con còn

nhỏ

như vậy, vi sư

dỗ con hai

năm,

con

mới bằng lòng để ta

sờ đầu một cái,

lại

dỗ hai năm

nữa,

con

mới bằng lòng nắm tay ta,

mặt

cũng

không

cho

ta véo…

Hiện

tại cũng không

biết

gần gũi với dã

nam nhân từ đâu

tới?

Ôi trái tim của vi

sư…”

Thẩm

Chỉ Ngọc không

nhớ rõ mấy

thứ

này,

“Lâu

như vậy?”

Mục Trì cả

giận

nói:

“Còn

không phải sao, bởi

vì chuyện

này,

ta còn bị

cha

con chê cười rất lâu, cười xong còn nói

với ta, con xưa

nay

đã như vậy, chịu cho

ta sờ đầu

đã không

tồi rồi.”

Thẩm

Chỉ Ngọc nghĩ,

Lạc Tầm Phong là một

năm,

sau

khi bọn họ

quen

biết

một

năm,

y liền đã

quen

lúc chân đau, Lạc Tầm Phong không nói hai lời

liền

bế y

đi tìm Trình đại phu.

Mục Trì bỗng nhiên vỗ đùi

một

cái,

“Không đúng! Người gần gũi bên

cạnh

con,

ngoại trừ

ta cùng Thập Ngũ, còn không phải là tiểu Lạc?!”

Tim Thẩm Chỉ Ngọc đập lỡ

một nhịp,

phủ nhận:“Không phải…”

Mục Trì khϊếp sợ, “Đồ nhi, con

còn

cõng

tiểu

Lạc có nam

nhân

khác?!”

Thẩm

Chỉ Ngọc:

“…”

Lạc Tầm Phong ở

cửa

nha

môn

hắt xì

một

cái.

Thừa

Dương

Vương đã

đến Vân Châu thành.

Không

lén

lút giống

như đám người Diêu Tùng,

Thừa

Dương

Vương dẫn

theo

một

đống

người, thẳng đến Tri

phủ

nha môn, một khuôn mặt âm

trầm, muốn Chu

Hoài

Sơn

tìm ra Lục

Tri

Niên

trong

vòng

ba ngày,

“Trong ba

ngày,

nếu

không

giao

tên

lang

băm họ Lục

kia

ra, ngươi

cũng

không

cần

làm chức Tri phủ này

nữa!”

Ông tuổi già mất con, tính tình nóng giận vô

thường, Chu Hoài Sơn

không dám

chọc

giận

ông,

không ngừng đáp: “Vâng,

vâng...”

Diêu Tùng

cũng vì

một

câu “Chứng

cứ gϊếŧ

người

chưa đầy đủ”

của Thừa Dương Vương

mà được

thả

ra.

Lạc Tầm Phong gặp gã ở

cửa đại

lao.

Diêu Tùng

cười

nói: “Cứ để

tại

hạ

ra

ngoài

như vậy,

Lạc đại

nhân

cam

tâm?”

Lạc Tầm Phong

nói

một

cách

chắc

chắn: “Sớm

muộn gì

ngươi

cũng phải

trở về.”

Diêu Tùng: “Lạc đại

nhân vẫn

là giấu Lục

thần y

thật kỹ

trước đi.”

Lạc Tầm Phong: “Không

nhọc phí

tâm.”

“Xem ra lão đã rời khỏi Lưu Vân sơn

trang,

nhưng

hẳn là còn

trong

thành,

dù sao còn chưa

tìm được Huyết linh chi,

không chừng lúc nào đó lão liền phát độc rồi,

huống

hồ,

“Diêu Tùng chậm rãi nói,

“Chân Thẩm Chỉ Ngọc vẫn còn

tàn phế…”

Lạc Tầm Phong sầm

mặt,

nắm

cổ áo gã đập

mạnh vào

tường,

“Ngươi

thiếu y,

sớm

muộn gì phải

trả

lại gấp

trăm

lần!”

“Ta không nợ y!”

Diêu Tùng

bỗng cắn răng nói,

“Là Thẩm gia

bọn

họ

thiếu

ta!”

Lạc Tầm Phong: “Có ý gì?!”

Diêu Tùng giật

tay

hắn

ra,

sửa

lại

cổ áo xoay

người

rời đi,

“Không

liên quan

tới

ngươi.”

*

Chu Hoài Sơn áp lực với kỳ

hạn

ba ngày của Thừa Dương Vương,

phái người

tìm kiếm

tung

tích Lục Tri Niên khắp

bốn phía

trong

thành.

Phùng

An dẫn theo hai người lên phố

chọn

mua.

Lão

vốn là Công công trong cung, lúc sau tiến vào

Thừa

Dương Vương phủ, thành quản gia của Vương phủ, đồ

ăn sinh hoạt hàng ngày của Thừa Dương Vương

trước

giờ

đều do lão

phụ

trách.

Phùng

An đi đi,

bỗng

một

đứa bé đâm

đầu

tới đây, giống

như không

cẩn thận đυ.ng phải lão một cái.

“Không có mắt

hay sao?!”

“Xin lỗi xin lỗi…”

ĐỨa nhỏ áy náy,

vội vàng

hấp

tấp rời đi.

Phùng

An đi vài

bước, sờ

lên túi bạc bên

hông, phát hiện không thấy, “Đứng

lại!

Mau,

bắt đứa bé

kia!”

Lão

cùng

hai

tùy

tùng đuổi

theo đứa bé kia

một đường,

chạy

chạy,

phát

hiện bọn

họ bị

lạc.

Bọn

họ rẽ

trái rẽ phải

trong một

hẻm nhỏ,

rẽ

thế nào cũng không ra.

Lục Tri Tuổi ước

chừng

hôm

nay Lạc Tầm Phong

tới

lấy

thuốc,

muốn

ra xem

hắn

tới

chưa.

Ai

ngờ vừa

mở

cửa,

cùng Phùng An bốn

mắt

nhìn

nhau.

Phùng

An kêu lên chói tai: “Lục Tri

Niên?”

Lục Tri Niên đóng sầm

cửa

lại.

“Mở cửa ra!”

Phùng An nói với

tùy

tùng,

“Bắt lão lại!”

Hai

tên

tùy

tùng đi

lên

trước,

vừa

muốn phá

cửa,

đột

nhiên

một

người

nhảy

ra

từ phía sau,

hai ba

cái

liền đá bay bọn

họ.

Phùng

An giật mình:

“Ngươi…

không

phải

ngươi là

Bộ khoái họ Lạc

trong nha

môn

sao?”

Lạc Tầm Phong không

nói,

chậm

rãi đi về phía

lão.

“Ngươi..

ngươi muốn làm gì?!”

Phùng An run run lan

hoa chỉ* lui về sau,

“Các ngươi là một đám?!”

(*兰花指 chạm đầu ngón

tay của ngón cái và ngón giữa lại với nhau.)

Lạc Tầm Phong: “Đúng.”

“Ngươi dám đối đầu với Vương gia?!”

Phùng An cả giận,

“Vương gia chính là Ngũ

hoàng

thúc của đương kim Thánh

thương,

ngươi cũng

biết

hậu quả khi đắc

tội ông

ta là gì không?!

Ngươi không sợ sao?!”

Sắc mặt Lạc Tầm

Phong không đổi, hắn nói, Lạc

Tầm

Phong

ta đời này chỉ

từng

sợ hai người,

cha ta, còn có

tức phụ ta.

Phùng

An:

TMD,

như thế nào đột

nhiên show ân

ái???