Chương 3

Lạc Tầm Phong quen

biết Thẩm Chỉ Ngọc

ba năm,

lần đầu

tiên

thấy y

tức giận

thành như vậy,

giống như ngay sau đó liền phải nôn ra máu.

“Chỉ Ngọc,”

Lạc Tầm Phong run như cầy sấy,

“Kỳ

thật…”

“Trang chủ,

Tôn

tổng quản đã phái người ra ngoài,”

Thẩm Thập Ngũ xoa nước mắt

hung

hăng nói,

“Chờ

bắt được

tên khốn kia,

liền

băm gã cho Tiểu Quy!”

Lạc Tầm Phong: “…”

“Các ngươi ra ngoài

trước đi.”

Thẩm Chỉ Ngọc

túm chăn,

rũ mắt nói,

“Ta muốn ở một mình.”

Lạc Tầm Phong: “Chỉ Ngọc,

ta…”

“Đi ra ngoài!”

Thẩm Thập Ngũ sợ

tới

mức khóc

cũng không dám khóc,

vội vàng kéo Lạc Tầm Phong

ra

ngoài.

Đi

ra sân

nhỏ,

Thẩm Thập Ngũ

lại bắt đầu khóc,

nói sau

này

mình không

cần ăn sinh

nhật

nữa.

Nếu không phải

cùng



ra

ngoài,

Trang

chủ

cũng sẽ không bị

tên khốn Yến Cửu Phi kia khi dễ.

Lạc Tầm Phong đau đầu không thôi, “Các ngươi

đều cảm thấy…

là Yến Cửu Phi?”

Thẩm Thập Ngũ: “Bằng không

thì

còn



ai?!”

“Được rồi,

ngươi còn nhỏ,

không

hiểu.”

Lạc Tầm Phong nhìn về phía cửa phòng của Thẩm Chỉ Ngọc nghĩ,

chờ Chỉ Ngọc

bình

tĩnh một chút lại

tìm y giải

thích,

đến lúc đó muốn chém muốn gϊếŧ,

chỉ cần y có

thể nguôi giận là được rồi.

Hắn trở lại nha

môn,

nằm

trên

nóc nhà than thở một

ngày, than đến

Tri

phủ đại nhiên đều lo

lắng

hắn

uống

rượu

mừng

uống

ra tật xấu.

Lạc Tầm Phong đi vào Vân Châu Thành là ở

ba năm

trước,

đúng lúc gặp gỡ nha môn có phạm nhân chạy

thoát,

hoảng

hốt chạy

bừa đυ.ng phải

hắn,

hắn

thuận

tay

hai

ba chiêu liền đánh ngã người.

Sau khi Tri phủ đại

nhân

nghe kể,

hạ

mình

cầu

hiền*,

dùng

hai

hũ Lê

hoa**

lừa

người

tiến vào

nha

môn

làm Bộ khoái.

(*礼贤下士 lễ hiền hạ sĩ thời phong kiến, chỉ vua chúa, quan

thần, hạ mình kết bạn với người hiền

tài)

(**rượu cất từ

hoa lê.)

Nhưng ai cũng không

biết,

giữ Lạc Tầm Phong ở lại Vân Châu

thành

ba năm,

không phải

hai

hũ Lê

hoa của Tri phủ,

mà là người

trong Vân Châu Thành,

mát lạnh giống như rượu xuân Lê

hoa kia.

Lúc mặt

trời lặn xuống đằng Tây,

cuối cùng Lạc Tầm Phong ra quyết định,

đến Lưu Vân sơn

trang

tìm Thẩm Chỉ Ngọc nói xin lỗi.

Cho dù

thật sự phải

bị

băm cho Tiểu Quy ăn,

cũng là xứng đáng.

Hắn vừa định nhảy xuống từ nóc

nhà,

lại

bỗng

nhiên

phát

hiện

có người

trốn

ở góc

đường.

Yến Cửu Phi bị

người

của

Lưu Vân sơn trang đuổi mấy con

phố,

mệt

mỏi trốn ở

góc

đường

thở

hồng

hộc.

Mụ nội nó,

mấy người này dây dưa không xong,

chặn

hết cửa

thành,

này sao có

thể ra ngoài a!

Gã hối hận, không nên tìm

Thẩm

Chỉ

Ngọc

gây chuyện, tên

tàn

phế kia thật sự

không dễ

chọc.

Gã thở hổn

hển,

vừa

định

đi, đột nhiên một người bay tới từ

nóc nhà đối diện, một chân đá

vào trên ngực gã.

Lạc Tầm Phong nhìn Yến Cửu Nghi

té ngã dưới đất,

mặt âm

trầm.

Yến Cửu Phi ôm

ngực

lui ra sau, “Ngươi… ngươi cũng là

người của

Lưu

Vân sơn trang?”

Lạc Tầm Phong không nói lời nào,

lại

hung

hăng đạp gã một cái.

“Chuyện không liên quan đến

ta a,”

Yến Cửu Phi

bị đá đến mặt mũi

bầm dập,

liên

tục xin

tha,

“Ngày đó

ta

bị ngất,

không

biết ai mang Trang chủ của các ngươi đi!

Ta chỉ rải chút

thuốc,

không

hề làm gì khác…”

Lạc Tầm Phong càng tức, nếu không phải bởi vì

thuốc kia, hắn

cùng

Thẩm

Chỉ

Ngọc

cũng

sẽ không...

Hắn đen mặt, cầm đao

bên

hông.

Yến Cửu Phi hoảng sợ

cực

kỳ, “Thật

sự không phải ta a!

Thuốc

kia

mạnh

hơn bình thường, người trúng thuốc

thần

trí không

rõ, không

nhận

ra người,

Trang

chủ

của các ngươi thật sự hiểu lầm, không phải ta

a!”

Tay Lạc Tầm Phong vừa động,

nửa đao

ra vỏ.

Yến Cửu Phi sợ

hãi,

buộc

miệng

nói

ra: “Thật

sự không phải là ta!

Ta bất lực a!”

Đao Lạc Tầm Phong

ngừng giữa không

trung,

“Ngươi

nói gì?”

Yến Cửu Phi lộ

vẻ đưa đám, hạ

nhân

Phương gia

quá

độc ác, ba

tháng trước sau khi

bị bọn họ

đánh

một

trận,

gã liền không

thể giao hợp nữa rồi. Nguyên nhân chính

là như vậy, gã

mới hận Thẩm Chỉ Ngọc như

thế...

Lạc Tầm Phong

trầm mặc một lúc lâu,

ngẩng đầu

hỏi: “Ngươi có muốn sống không?”



“Ảo giác?”

Trong Lưu Vân sơn

trang,

Thẩm Chỉ Ngọc nhìn Yến Cửu Phi

bị Lạc Tầm Phong

bắt về,

quỳ

trước mặt y,

lộ vẻ

hoài nghi.

“Đúng,”

Yến Cửu Phi nói,

“Thuốc kia gọi là ‘một gối xuân

tiêu’,

người

trúng

thuốc như lâm vào ảo cảnh,

không phân rõ

thật giả,

mới có

thể nghĩ lầm

thật…”

Thẩm Chỉ Ngọc dừng

một

chút,

nói: “Đưa

thuốc

cho

ta xem.”

Yến Cửu Phi: “... Chạy trốn quá mau, thuốc đều rớt…”

Mặt Thẩm Chỉ Ngọc lạnh xuống.

Yến Cửu Phi dập

đầu

một cái, bất chấp tất cả

nói:

“Thẩm

trang chủ, ta

thật

sự không lừa ngươi,

ta…

ta bất lực!”

Thẩm Chỉ Ngọc: “…”