Chương 32

Thẩm Thập Ngũ vừa dứt lời,

trong phòng Thẩm Chỉ Ngọc

bỗng nhiên “choang”

một

tiếng,

giống như đập vỡ cái gì.

Lạc Tầm Phong vội ôm Thẩm Thập Ngũ bỏ

chạy.

Thẩm Thập Ngũ

buồn

bực

hỏi: “Lạc đại ca,

chúng

ta chạy làm gì?”

“Ngươi còn dám nói?!”

Lạc Tầm Phong giận nói,

“Về sau không được phép nói mấy lời kia nữa,

đặc

biệt là không được nói ở

trước mặt Chỉ Ngọc!”

Thẩm Thập Ngũ không rõ,

“Vì sao?

cũng không phải

huynh và Trang chủ chưa

từng đánh nhau?”

Lạc Tầm Phong:

“Này

không

giống!”

Thẩm

Thập

Ngũ:“Không giống nhau chỗ nào?”

“Cái này…”

Lạc Tầm Phong cũng không

biết nên giải

thích

thế nào,

đành phải nói,

“Nhóc con

hiểu nhiều như vậy làm gì,

mau về ngủ đi.”

Bọn

họ đi

ngang qua sảnh

ngoài,

thấy Yến Cửu Phi

cõng Mục Trì say

mèm đã

trở về.

“Yến Cửu Phi?”

Lạc Tầm Phong

hỏi,

“Phùng An đâu?”

Yến Cửu Phi

thở

hổn

hển nói: “Bị Thừa Dương Vương mang đi.”

“Cái gì?”

Lạc Tầm Phong giật mình

hỏi,

“Xảy ra chuyện gì?”

“Lúc

bọn

ta

trở về

bị Thừa Dương Vương cùng Mục lão gia

tử nằm

trên đường ngáng ngã,

Công công kia vừa

thấy Thừa Dương Vương,

sợ

tới mức

tự mình

thú

tội,

nói là Trình Phục kia

bảo lão lén đổi

thuốc của Thế

tử.”

Yến Cửu Phi nói,

“Thừa Dương Vương nghe xong,

tức giận đến cổ đều đổ,

lôi Công công kia liền đi rồi.”

Lạc Tầm Phong: “…

Sao Thừa Dương Vương sẽ

cùng Mục

tiền bối,

nằm ở ven đường?”

Tính

tình khùng khùng điên điên kia

của Mục Trì,

nằm

trong sông đều không kỳ quái,

nhưng đường đường

là Vương gia,

như

thế

nào

cũng

nằm ở ven đường?

“Ta nào

biết được?”

Yến Cửu Phi đau khổ nói,

“Một đường này

ta sắp

bị Mục lão gia

tử giày vò chết rồi,

uống rượu say cũng không yên phận,

nào là

hát

tuồng nào là chơi quyền…”

Lạc Tầm Phong

nghĩ

nghĩ,

nói: “Ngươi

cùng Thập Ngũ đưa Mục

tiền bối đi

nghỉ

ngơi,

ta đến

nha

môn

nhìn xem.”

*

Lúc Lạc Tầm Phong đến cổng nha

môn,

Chu

Hoài

Sơn đang sắp xếp người đuổi bắt Trình Phục.

“Ai nha,

Tầm Phong ngươi về rồi.”

Chu Hoài Sơn lo lắng nói,

“Vương gia

bị

tên nghĩa

tử gọi là Trình Phục

bắt cóc rồi!”

Thừa Dương Vương đưa Phùng An về,

giận không kìm được,

cầm đao liền phải đi chém Trình Phục,

nhưng lại không đánh lại gã,

ngược lại

bị gã

bắt đi rồi.

“Nếu mọi chuyện đã

tra ra manh mối,

ngươi cũng không cần

trốn nữa.”

Chu Hoài Sơn nói,

“Trở về đi,

cùng nhau

hỗ

trợ

tìm kiếm?”

Lạc Tầm Phong gật đầu

nói: “Đại

nhân yên

tâm,

Trình Phục

mang

theo Thừa Dương Vương,

hẳn



chạy không xa.”

Bọn

họ

tìm suốt

một đêm,

tìm được Thừa Dương Vương ở

trong

một

căn

nhà

hoang,

lại không

tìm được Trình Phục.

*

Lúc trở lại Lưu

Vân

sơn trang,

đã là ngày hôm

sau.

Hắn

vừa vào cửa, liền thấy Thẩm Thập Ngũ cầm

một

cây gậy thật dài đứng ở dưới tàng cây.

Lạc Tầm Phong đi qua,

hỏi: “Thập Ngũ,

ngươi

làm gì vậy?”

Thẩm Thập Ngũ chỉ chỉ một

tổ ong vò vẽ

trên cây nói: “Lục

thần y

bảo

ta canh cái này,

nói đừng để cho chim mổ.”

“Lục

tiền

bối về rồi?”

Lạc Tầm Phong

hỏi,

“Lão mang

tổ ong vò vẽ về làm gì?”

Thẩm Thập Ngũ: “Lục

thần y nói cái này có

thể

trị chân cho Trang chủ.”

“Ong vò vẽ

trị chân?”

Lạc Tầm Phong nghĩ đến cảnh

tượng kia,

lông

tơ dựng đứng,

“Đừng nói là phải chích Chỉ Ngọc đi?”

Thẩm Thập Ngũ lắc đầu,

“Không

biết…

hắc xì!”



bỗng

hắt

hơi một cái,

gậy run lên,

đánh

trúng

tổ ong vò vẽ.

Một hồi “vù vù

vù” truyền

tới,

Thẩm

Thập

Ngũ

ngây

ngốc

hỏi:

“Tiếng gì

vậy?”

Lạc Tầm Phong:

“Ngươi gây

họa

rồi...”

Một đám ong bay

“vù

vù” ra.

“Chạy mau!”

Lạc Tầm Phong kéo Thẩm Thập Ngũ

bỏ chạy,

ong vò vẽ “vù vù”

đuổi

theo

bọn

họ.

“Đừng chích

ta đừng chích

ta…”

Thẩm Thập Ngũ một

bên chạy một

bên khóc,

“Lạc đại ca,

làm sao

bây giờ?”

Lạc Tầm Phong

cho



ngồi xổm ở góc

tường,

mình

thì

cởϊ áσ

ngoài phủ

lên đầu

nó,

“Ngươi

trốn ở đây,

ta dẫn

chúng



rời đi.”

Lạc Tầm Phong

hoang

mang

rối

loạn

chạy

ra sau

núi,

hắn

nghe

mấy

tiếng “vù vù”

kia đến da đầu

tê dại.

Suối

nước

nóng

sau núi sương mù lượn lờ,

Lạc

Tầm Phong

nghĩ

trốn

vào trong

nước

một lát, liền nhảy bùm xuống.

Bọt

nước văng khắp

nơi,

hắn

lau bọt

nước

trên

mặt,

lại bỗng

nhiên

nhìn

thấy Thẩm Chỉ Ngọc

tựa bên

cạnh

ao.

Lạc Tầm Phong: “…”

Thẩm

Chỉ Ngọc hẳn là

ngâm

được

một

lúc rồi, trên người

phiếm

hồng, nước giữa cần

cổ trượt

xuống

xương quai xanh, chảy vào l*иg ngực…

“Chỉ,

Chỉ Ngọc,”

Lạc Tầm Phong lúng

túng nói,

“Thật

trùng

hợp…”

Thẩm

Chỉ Ngọc yên lặng nhìn hắn.

Bầy ong

lại bay “vù vù”

tới.

“Cẩn

thận!”

Lạc Tầm Phong quýnh lên,

ôm Thẩm Chỉ Ngọc lặn vào

trong nước.