Chương 37

Sau khi

bọn

họ ăn sáng xong đang muốn đi

tìm Lục Tri Niên,

người của nha môn vội vàng chạy

tới,

nói Trình Phục mang

theo

thuốc nổ lẻn vào nha môn,

bắt đi Thừa Dương Vương,

lại dùng cái này uy

hϊếp Chu Hoài Sơn mở cổng

thành,

thả gã đi.

Cổng Vân Châu

thành

từ sau khi Trình Phục chạy

thoát liền phong

tỏa.

Phùng An nhận

tội,

nói lão

bởi vì

hai năm

trước lỡ

tay đẩy ái

thϊếp của Thừa Dương Vương vào ao sen chết đuối,

lại

trùng

hợp

bị Trình Phục nhìn

thấy,

mới

bị ép cùng nhau

hợp mưu*,

hại chết Thừa Dương Vương Thế

tử.

(*合谋 góp ý kiến cùng mưu

toán.)

Thừa Dương Vương đã đánh gãy

hai chân Phùng An,

để lại cho lão một

hơi,

nói muốn dẫn gã về Thừa Châu,

để cho lão dập đầu nhận sai ở

trước linh cữu của Thế

tử.

Lại lệnh cho Chu Hoài Sơn

truy

bắt Trình Phục,

nói sống phải

thấy người,

chết phải

thấy xác.

Thật không nghĩ

tới,

tự Trình Phục lẻn vào nha môn,

lấy Thừa Dương Vương làm con

tin,

nghênh ngang yêu cầu ra khỏi

thành.

Nhưng Trình Phục không nghĩ

tới,

Thừa Dương Vương

tình nguyện đồng quy vu

tận với gã,

cũng không muốn

buông

tha gã.

Mối

thù gϊếŧ con,

sớm đã

bức điên vị lão nhân

tuổi

hơn nửa

trăm này.

Bọn

họ ở nửa đường lôi kéo dây dưa,

không

biết sao,

không cẩn

thận

bật cháy

thuốc nổ,

lưỡng

bại câu

thương.

Lúc Lạc Tầm Phong chạy

tới nha môn,

đại phu đã xem vết

thương của

hai người,

Thừa Dương Vương mặc dù giữ được

tính mạng,

nhưng vết

thương không phải nhẹ,

sợ là quãng đời còn lại đều phải vượt qua

trên giường.

Cả người Trình Phục

bị

bỏng nghiêm

trọng,

đã là

hấp

hối.

Lạc Tầm Phong đi xem gã,

thấy cả người gã gần như quấn đầy

băng vải,

hơi

thở mỏng manh.

Gã là Trình Phục,

cũng là Diêu Tùng.

Diêu Tùng vừa

thấy là Lạc Tầm Phong,

nhếch môi nói: “Yên

tâm đi,

ta sẽ chết,

nói cho Thẩm Chỉ Ngọc,

không cần y ra

tay.”

Lạc Tầm Phong không nói gì,

một lúc sau,

hỏi: “Thừa Dương Vương là nghĩa phụ của ngươi,

vì sao ngươi phải gϊếŧ Thế

tử?”

“Nghĩa phụ?”

Diêu Tùng cười nhạo,

“Ông

ta chưa

từng coi

ta là nhi

tử?

Ta gϊếŧ người

bán mạng cho ông

ta,

cuối cùng nhận được là gì?

Cái gì ông

ta cũng muốn để lại cho

tên ma ốm kia!”

Lạc Tầm Phong nói: “Thừa Dương Vương xem con như mạng,

ngươi đây là

tự chặt đường sống.”

“Đúng vậy a,

xem con như mạng,

ông

ta

tình nguyện đồng quy vu

tận với

ta,

cũng muốn

báo

thù cho đứa con

bệnh của ông

ta.”

Diêu Tùng giống như

tự giễu,

“Đều là làm cha,

người

ta gọi là phụ

thân,

lại

thậm chí không

biết có đứa con

trai này.”

Lạc Tầm Phong nhíu mày

hỏi: “Lúc ngươi vào Lưu Vân sơn

trang,

không phải nói mình là cô nhi?”

“Không khác gì cô nhi,”

Diêu Tùng nói,

“Ngay cả mẹ

ta ông

ta cũng không nhớ rõ.

Sáu năm,

ta ở Lưu Vân sơn

trang sáu năm,

nhưng

thẳng đến khi ông

ta chết,

cũng không nhận ra

ta.”

Lạc Tầm Phong: “Cha ngươi là người của Lưu Vân sơn

trang?”

Diêu Tùng chậm rãi quay đầu,

nhìn Lạc Tầm Phong,

nói: “Tính

tính,

Thẩm Chỉ Ngọc phải nên gọi

ta một

tiếng

huynh

trưởng.”

Lạc Tầm Phong giật mình: “Cái gì?”

“Ta là nhi

tử của Thẩm Bắc Chước,

nhị

thúc của y.”

Diêu Tùng nói,

“Mẹ

ta chỉ là một nha

hoàn của một gia đình

thương nhân ở Lịch Châu,

không danh không phận,

Thẩm Bắc Chước đại khái quay đầu liền quên nàng,

nàng lại nhớ ông

ta cả đời,

trước khi chết còn

bảo

ta đi

tìm ông

ta.”

“Nhưng

tìm được

thì sao,

ta còn không làm ông

ta để

bụng

bằng một con dế.

Có chuyện gì

tốt ông

ta cũng chỉ nhớ

tới Thẩm Chỉ Ngọc,

ta lại

tính là gì,

một kẻ không liên quan mà

thôi,

cũng chỉ khi đấu dế với ông

ta,

ông

ta mới có

thể nhìn

ta nhiều một chút.”

“Nhưng những

thứ này có liên quan gì

tới Thẩm Chỉ Ngọc?!”

Lạc Tầm Phong căm giận nói,

“Vì sao ngươi phải

hại y?!”

“Ta

bất

bình!”

Diêu Tùng căm

hận nói,

“Dựa vào cái gì nhiều người đối

tốt với y như vậy?!

Y có cha,

có nhị

thúc,

còn có sư phụ,

vừa xụ mặt liền có người

tới dỗ.

Nhưng nào có ai

biết

ta sống như

thế nào?!

Ta nhận

hết khuất nhục,

không người quan

tâm,

thành con

hoang ở

trong miệng người khác!

Đây đều là Thẩm gia

bọn

họ

thiếu nợ

ta,

Lưu Vân sơn

trang phải là của

ta,

ta chỉ là cướp lại

thứ

thuộc về mình,

có gì không đúng?!

Ta

hận

bọn

họ,

ta muốn Thẩm Bắc Chước ở dưới suối vàng cũng không được

bình an!”

Lạc Tầm Phong

bỗng nhiên nói: “Ngươi có

từng nghĩ

tới,

không phải Thẩm nhị gia không nhận ra ngươi,

chính là không dám nhận ngươi

hay không?”

Diêu Tùng: “Ngươi có ý gì?”

Lạc Tầm Phong nhớ

tới,

Thẩm Chỉ Ngọc đã

từng nói với

hắn,

sở dĩ không lấp lối

bí mật đằng sau núi,

là vì Thẩm Bắc Chước

trước khi qua đời đã gửi gắm,

ông nói,

Tùng nhi rất

thích lối

bí mật kia,

đi ra ngoài

từ chỗ đó,



thể nhìn

thấy một

tảng cỏ rậm,

có rất nhiều dế…

“Vậy

thì

thế nào?!”

Diêu Tùng cắn răng nói,

“Ông

ta vốn dĩ cũng là vì

ta

biết đấu dế mới mang

ta về!

Một con dế còn quan

trọng

hơn

ta!”

“Ta cũng là suy đoán,



tin

hay không là

tùy ngươi.”

Lạc Tầm Phong xoay người đi ra ngoài,

nghe

thấy Diêu Tùng ở sau rống,

“Đời này

ta cũng sẽ không

tha

thứ ông

ta!”

Đêm đó,

lúc nha dịch chịu

trách nhiệm nấu

thuốc đưa

thuốc đến,

phát

hiện Diêu Tùng đã

tắt

thở.

Lại qua mấy ngày,

Thừa Dương Vương cũng lên đường

trở về Thừa Châu.

Lúc đến ông mặt đầy phẫn nộ,

lúc đi

bụi

trắng

tóc mai.