Chương 9

Lạc Tầm Phong không nghĩ

tới,

sau Huyết linh chi còn có một Phương cô nương,

“Ta không

biết…”

Thẩm Chỉ Ngọc: “Hiện

tại đã

biết,



thể không

trị?”

“Không được!

Sẽ luôn có

biện pháp khác…”

Lạc Tầm Phong nghĩ nghĩ,

lại nói: “Phương lão gia luôn đối

tốt với ngươi,

nói không chừng…”

Thẩm Chỉ Ngọc: “Năm ngoái ông ấy

tìm người

tính mệnh,

nói nếu Phương cô nương xuất giá không mang

theo Huyết linh chi,

ắt cả đời khốn khổ.”

Lạc Tầm Phong: “…

Sợ không phải là giang

hồ

bịp

bợm đi?”

Thẩm Chỉ Ngọc: “Cho dù là

thật

hay giả,

tóm lại Huyết linh chi là ông ấy để lại cho nữ nhi,

không cần nghĩ đến.”

Lạc Tầm Phong

trầm mặc một lúc lâu,

ngẩng đầu lên nói: “Ngươi an

tâm

trị chân là được,

cùng lắm

thì

ta lại đi chỗ khác

tìm Huyết linh chi.”

Thẩm Chỉ Ngọc nhìn

hắn,

khuôn mặt kéo căng

thả lỏng một chút,

“Ngươi cho là Huyết linh chi dễ

tìm như vậy?”

Lạc Tầm Phong: “Khó

tìm cũng phải

tìm,

không cho phép ngươi lại nói không

trị!”

Thẩm

Chỉ Ngọc lại không nói, nhìn nóc giường

không

biết

nghĩ

cái

gì.

Sau nửa canh giờ, Lục Tri

Tiên

đi vào rút châm, lại nắn

nắn

chân

Thẩm

Chỉ Ngọc,

nói có bảy

phần

nắm

chắc

có thể chữa khỏi, nhưng cần chút thời gian.

Mục Trì

mừng

rỡ

chụp

một

cái vào

lưng Lục Tri Niên,

“Lão già,

ngươi được

lắm!

Ha

ha

ha…”

Lục Tri Niên

thiếu

chút

nữa

hộc

máu.

Lạc Tầm Phong

trở về nha môn một chuyến,

lật qua lật lại

toàn

bộ dành dụm được của mình

trong mấy năm qua,

đựng một

túi đầy,

rồi mới cầm

túi đi gặp Tri phủ.

Hắn vào

thư phòng,

liền vén vạt áo,

quỳ một gối xuống đất,

nói với Chu Hoài Sơn: “Đại nhân,

thuộc

hạ đặc

biệt

tới xin được

trị

tội!”

Chu Hoài Sơn giật

mình,

“Xảy

ra

chuyện gì?

xảy

ra

chuyện gì?”

Lạc Tầm Phong: “Hôm nay

thuộc

hạ vốn đã

bắt được người

trộm Thiên Sơn Tuyết Liên,

nhưng lại

thả

hắn.”

Chu Hoài Sơn không

hiểu

ra sao,

“Đó

là vì sao?”

“Sở dĩ người nọ

trộm Thiên Sơn Tuyết Liên,

là vì cứu cha già

trong nhà…”

Lạc Tầm Phong làm ra

bộ dạng vô cùng khổ sở,

“Phụ

thân

hắn mắc phải

bệnh nặng,

chỉ có Thiên Sơn Tuyết Liên là có

thể cứu được,

hắn

bất đắc dĩ,

mới

trộm Tuyết Liên của đại nhân.”

“Hắn cũng

biết

trộm cắp không đúng,

để lại số

bạc này,

để mua Tuyết Liên của Đại nhân…”

Hắn nộp

túi

bạc ở một

bên lên,

“Thuộc

hạ cảm động với lòng

hiếu

thuận của

hắn,

liền

thả

hắn…”

Chu Hoài Sơn

cũng



người

con



hiếu,

bất đắc dĩ

cha

mẹ

mất sớm,

thường

cảm

thán “Con

muốn phụng dưỡng



cha

mẹ

chẳng

còn*”,

vừa

nghe

người

nọ

trộm Thiên Sơn Tuyết Liên

là vì

cứu

cha,

trong

lòng

cảm khái,

lại

thấy

người

còn để

lại bạc,

cũng không phải



hạng

người gà gáy

trộm

chó**,

lập

tức

trấn

an,

“Hắn

chính

là vì sốt

ruột

cứu

cha,

không gì đáng

trách.

Tuyết Liên

này



thể

cứu

mạng

người,

cũng

coi

như





tác dụng.”

Ông đẩy

túi bạc về,

“Xem

như bổn phủ

tặng Tuyết Liên

cho

hắn,

bạc

này

trả

lại

cho

hắn đi.”

(*子欲养而亲不待

tử dục dưỡng

nhi

thân bất đãi.)

(**鸡鸣狗盗

bắt chước, tiếng gà gáy và giả làm chó vào ăn trộm. Câu thành ngữ này có xuất xứ từ “Sử ký – Truyện Mạnh Thường Quân.)

Lạc Tầm Phong không chịu,

“Đại nhân,

ngài vẫn là nhận đi,

hắn không

hỏi

tự lấy*,

cũng vô cùng áy náy,

nếu Đại nhân không nhận

bạc này,

lòng

hắn khó có

thể an.”

(*不问自取 bất vấn

tự

thủ:

chưa đc sự đồng ý

của đối phương,

liền

tự

tiện

mang

thứ đó đi.)

“Không cần…”

“Đại nhân,

ngài

hãy nhận đi..”

Đẩy tới đẩy lui, cuối cùng Chu

Hoài

Sơn

đành

phải

nhận.

Lạc Tầm Phong đi ra

từ

trong nha môn,

lúc đi ngang qua

tửu phường nổi danh nhất Vân Châu

thành,

nhịn không được

hít

hà mấy cái.

Hắn nghĩ,

tháng

này

không

có tiền uống rượu...

Hắn

trở lại Lưu Vân sơn

trang,

chỉ

thấy Mục Trì ở

trong viện của Thẩm Chỉ Ngọc.

Mục Trì

nói Lục Tri Niên

lại ở

trong phòng

châm kim

cho Thẩm Chỉ Ngọc.

Lạc Tầm Phong đi đến cửa phòng,

thấy Thẩm Chỉ Ngọc để

trần nửa người

trên ngồi ở

trên giường,

Lục Tri Niên đang châm kim sau lưng y.

Đại khái là do

châm

cứu,

sống

lưng

trắng

nõn

của Thẩm Chỉ Ngọc phiếm hồng,

giống

như

bôi phấn,

nhiễm đến

xương

hồ điệp hai bên, thẳng một đường xuống

dưới,

vòng

ở eo

hông

vừa

gầy vừa hẹp…

Lạc Tầm Phong

bỗng nhớ

tới cái đêm ở

trong rừng ngoài

thành kia.

Thẩm

Chỉ Ngọc khi đó, dưới ánh

trăng như

sương, trên người cũng bôi phấn…

Thẩm Thập Ngũ chạy vào sân,

thấy Lạc Tầm Phong đứng

tại cửa,

kinh ngạc

hỏi: “Lạc đại ca,

sao

huynh chảy máu mũi?!”

Lạc Tầm Phong sửng sốt,

giơ

tay quẹt mũi một cái,

quả

thật máu đầy

tay.

“….

Vừa rồi…

đập

trúng cửa…”