Chương 1.1

1

Trước cổng trường có một cửa hàng văn phòng phẩm mới mở, tan trường, tôi đi ngang qua nên vào mua một cuốn vở.Tôi về nhà lấy cặp sách ra, hồi lâu mới phát hiện cuốn vở đã biến mất.

Tôi không tin vào ma quỷ nên tôi thò đầu vào cặp sách để tìm nó.

Đột nhiên, một làn sương trắng bay lơ lửng trước mắt tôi. Sương mù tan đi, một người đàn ông từ không trung xuất hiện trước bàn làm việc.

Một khuôn mặt khiến mọi sinh vật bối rối với cặp kính gọng bạc trên sống mũi cao. Chiếc áo sơ mi lụa màu xanh nước biển làm cho làn da của anh ta ngày càng trắng hơn, khí chất lạnh lùng và quý phái - nếu anh không mở miệng .

"Cô bé thân yêu của tôi, em đang tìm cuốn sổ vàng này hay cuốn sổ bạc này?"

Anh hơi nghiêng người về phía tôi hỏi, cổ áo hở có lẽ bị lệch sang một bên vì áo sơ mi quá khéo, lộ ra đôi vai.

À, tôi có thể xem cảnh sống động này mà không phải trả tiền không?

Tôi thoáng bối rối trước vẻ đẹp đó trong hai giây rồi đột nhiên bừng tỉnh.

Quay người, bỏ chạy, hét lên, tất cả gói gọn trong 1 lần.

" Mẹ ơi! Mẹ ơi! Có ma! Có ma áaa!"

2

Thật không may, hai ngày này bố mẹ tôi đi công tác và tôi là người duy nhất ở nhà.

Sau khi vùng vẫy được hai phút, tôi buộc phải quay trở lại con đường tôi đã đến.

Tin vui: Sách bài tập tôi mua vẫn chưa bị mất .

Tin xấu: Anh ta đã trở thành một linh hồn và tên là Lam Hành.

Anh ta mỉm cười và đẩy kính lên, trên đốt ngón tay có một vết hồng nhạt: “Đùa thôi. Xin lỗi, tôi làm chủ nhân kinh sợ rồi."

Ai biết được, chiếc ghế chơi game Quế Cẩu Điện của tôi đột nhiên có cảm giác giống như một chiếc ghế sofa bằng da!

Tôi gần như muốn gọi anh ta là "thầy".

Không, không thể bị sắc đẹp quyến rũ!

Tôi vẫn còn bài tập về nhà phải làm .

Ngay cả khi ngày mai thế giới kết thúc, giáo viên vẫn sẽ thu bài tập về nhà.

Tôi khéo léo bày tỏ với Lam Hành rằng liệu anh ấy có thể trở lại hình dạng ban đầu hay không.

Tôi phải làm bài tập về nhà, việc này rất khẩn cấp.

Lam Hành không nói gì, chỉ vào bàn làm việc.

Ồ, hóa ra hình dáng và cơ thể con người có thể tồn tại cùng một lúc.

3

Tôi thề, đây là lần đầu tiên tôi đọc bài tập về nhà một cách say mê đến thế.

Mở nắp ra, chiếc áo sơ mi lụa màu xanh nước biển của Lam Hành trong nháy mắt chuyển sang màu trắng.

Tay tôi run lên dữ dội.

Giúp tôi với, không phải tôi đang lật trang mà tôi có cảm giác như mình đang tàn phá một người đàn ông đẹp đẽ và dịu dàng.

Hóa ra, cũng không có sự khác biệt.

" 0.5 mm đậm quá, đổi sang bút xanh 0.38 mm". Thấy tôi lấy bút ra, Lan Hành lại gần, thấp giọng nói với tôi: "Được không? Chủ nhân."

Tôi vẫn lý trí: "Nhưng...cô giáo yêu cầu dùng bút đen..."

Anh cụp mắt xuống, đôi mắt dưới gọng kính bạc lơ đãng: "Tôi thích màu xanh~.”

Mũi tôi nóng bừng.

Được rồi, chỉ cần dùng bút xanh, giáo viên sẽ không quan tâm đến những chi tiết nhỏ đâu ha.

Đổi bút, mới viết được 2 chữ

“Này, nhẹ nhàng thôi ~ Dùng lực như vậy sẽ bị rách da đấy.”

Lực tay tôi hơi yếu.

“Trời, nhẹ quá, hơi ngứa á.”

Tay tôi dùng lực mạnh hơn.

“Mạnh quá, bị đau ý.”

Tôi ngừng viết.

“Chủ nhân, sao cô không tiếp tục vậy?”

“...”

Không, tại sao tôi không tiếp tục? Anh không biết đâu .

4

Nếu biết, thì rõ là tôi đang làm bài tập về nhà.

Nếu không biết, còn tưởng rằng tôi đang làm điều gì đó vô đạo đức.

Ai có thể viết lên một người đàn ông quyến rũ như vậy?

Phá hủy đi, ai thích viết bài này thì viết .

Tôi, Tần Vũ Đồng, cho dù ngày mai có bị giáo viên mắng chết cũng sẽ không viết thêm một chữ nào nữa.