Chương 22

Lúc đuổi tới thiên điện, vừa lúc nhìn thấy Vân Đàn không cam lòng bị thị vệ kéo ra ngoài. Lại sau đó, Thẩm Nghiên ngồi ở trong điện vô cùng chật vật, cả người tràn đầy lệ khí, trên cánh tay còn đè nặng vải bông thấm máu.

Rốt cuộc cũng là lão nhân gia trong cung đi theo Bệ hạ, hắn đoán được vừa rồi trong cung xảy ra chuyện gì, vội vàng triệu tập tất cả thái y của Thái Y viện, dẫn theo đám đông quỳ gối bên ngoài để nhận tội của mình.

Đây là tất cả những gì hắn biết.

Nguyễn Thanh Hồi nghe xong những lời này, không thể tin cùng giận không thể át không ngừng hỗn loạn trong mắt, trong lòng vừa phẫn nộ vừa áy náy.

Lúc trước mình còn tưởng rằng Vân Đàn đáng thương, nên hảo tâm thu nàng ta làm tỳ nữ bên cạnh mình, không nghĩ tới mình lại là dẫn sói vào nhà, mở cửa cho trộm vào, cuối cùng còn làm hại bệ hạ ra nông nổi này!

Nàng nhắm mắt lại hít mấy hơi, lúc này Vương thái y cũng đi tới, bẩm báo: “Nương mương, bệ hạ hít phải quá nhiều Túng Hoan Hương, khiến cho khí huyết lưu chuyển ngược, kinh mạch không thông, lúc này lâm vào trạng thái hôn mê.

Nhưng hoàng hậu yên tâm, thần đã châm cứu qua rồi, bệnh tình của bệ hạ cũng đã ổn định, ngày mai bệ hạ sẽ tỉnh lại. Về phần vết thương trên da không tổn thương đến xương cốt, nên Trần thái y cũng đã khâu lại cho bệ hạ, qua một thời gian sẽ bắt đầu đóng vảy. "

“Túng Hoan Hương?”

Nàng cau mày, vừa rồi từ lời kể của Chu Toàn An, nàng cũng chỉ biết là Vân Đàn dùng một thủ đoạn đặc biệt để quyến rũ bệ hạ, nhưng nàng lại không biết đó là phương pháp gì.

Hiện nay nghe ra, vậy chính là do Túng Hoan Hương này.

Vương thái y gật đầu trả lời: “Đúng vậy, loại hương này thường được sử dụng trong tư nhân, thanh lâu, những nơi ngập tràn nɧu͙© ɖu͙© linh tinh, nhưng chung quy lại liều lượng dùng không nhiều, nếu đột nhiên sử dụng, rất dễ dàng gặp nguy hiểm tính mạng.”

Trách không được.

Trách không được đã nhiều ngày, Thẩm Nghiên luôn đối với nàng…… Trước kia thỉnh thoảng hắn sẽ tới quấn lấy nàng, nhưng mấy ngày nay hắn nhất định không nhẫn nhịn, còn luôn nhịn không được.



Thì ra đều là do hương này quấy phá, Nguyễn Thanh Hồi âm thầm siết chặt nắm tay, một người luôn lễ trọng nội quy như nàng, giờ phút này lại hận không thể đem Vân Đàn lòng dạ rắn rết kia, phải dùng trượng hình đánh chết mới phải.

Sau khi đưa tất cả thái y trong phòng đi, nàng lại để nội thị và các cung nữ đang quỳ bên ngoại đại điện, còn mình ở lại chăm sóc cho hắn.

Hai mắt Thẩm Nghiên nhắm nghiền nằm trên giường, môi trắng bệch, không hề có chút khí sắc, hoàn toàn khác với dáng vẻ ngày thường lúc nào cũng luôn muốn bám dính lấy mình, trong như hai người khác nhau.

Nhìn người bình thường hoạt bát bây giờ nằm bất động không còn chút sức lực nào ở đây, Nguyễn Thanh Hồi không nhịn được cảm thấy áy náy, hối hận và cũng rất xót xa.

Nếu không phải nàng nhìn người không rõ, hắn cũng không phải chịu tội này.

Nghĩ đến đây, hai hàng nước mắt nóng hổi không nhịn được chảy xuống, sau đó nước mắt cũng không khống chế được, trào ra khỏi hốc mắt như suối nguồn không cạn.

Nàng không dám phát ra thanh âm quá lớn, chỉ có thể hít sâu vài hơi, cố gắng kìm nén những giọt nước mắt còn sót lại.

Tâm tình vất vả mới bình tĩnh lại được một giọng nói yếu ớt đột nhiên vang lên bên tai.

“A Hồi, đừng khóc…”

Nàng bỗng dưng ngẩng đầu lên, thấy Thẩm Nghiên đang khép hờ đôi mắt nhìn mình, trên đôi môi tái nhợt nở một nụ cười yếu ớt.

“Bệ hạ, người đã tỉnh!” Nguyễn Thanh Hồi kinh hỉ nói: “Ta đi gọi thái y tới!”

Vừa muốn đứng dậy, Thẩm Nghiên đã dùng giọng nói suy yếu gọi nàng lại: “A Hồi…”

Thẩm Nghiên nâng cánh tay phải không bị thương lên, vội vàng nắm lấy, chỉ nghe thấy hắn nói: “Bồi ta một lát… Nhìn thấy A Hồi ở bên cạnh ta, ta liền yên tâm…”



“Bệ hạ… Đều là ta không tốt, ta…”

“A Hồi.”

Hắn rút tay phải ra, lau đi giọt nước mắt còn đọng trên hàng mi của nàng, cười với nàng: “Không cần phải nói, không trách A Hồi.”

Lời vừa dứt, chóp mũi đột nhiên chua xót, hốc mắt lại lần nữa trào ra nước mắt. Nàng chậm rãi cúi người xuống, nghiêng đầu tựa đầu vào ngực hắn, được tay phải lành lặn nhẹ nhàng ôm lấy, thật sự không nói gì.

Thật lâu sau, ổn định lại cảm xúc, lúc này nàng mới lên tiếng hỏi: “Vương thái y nói ngày mai người mới có thể tỉnh lại, sao lúc này đã tỉnh rồi? Nếu không ta gọi hắn tới xem lại?”

“Không cần.” Thẩm Nghiên nhẹ nhàng ấn thân thể đang muốn đứng dậy của nàng xuống, cằm đặt trên đỉnh đầu nàng, vuốt ve: “Ta đã tốt hơn rất nhiều, không cần gọi hắn. A Hồi, trong mộng ta nghe thấy tiếng ngươi khóc, trong lòng hoảng loạn mới tỉnh lại, không nghĩ tới ngươi thật sự đang khóc.”

"Bệ hạ xảy ra chuyện như vậy, lòng ta đương nhiên khổ sở, khóc cũng khó tránh khỏi, bệ hạ còn cười ta..."

Hắn nâng cằm nàng lên, để nàng đối diện với mình: “Ta không cười ngươi, chỉ là lần đầu tiên nhìn thấy A Hồi khóc, trong lòng thật sự hoảng loạn. Chẳng qua là do A Hòi vì ta, bởi vậy lòng ta thật sự có thêm vài phần vui vẻ.”

Thấy hắn khôi phục miệng lưỡi trơn tru ngày thường, cuối cùng Nguyễn Thanh Hồi cũng bật cười, liếc mắt nhìn hắn một cái, ngoài miệng lại không nói gì.

“A Hồi.”

"Ừm?"

Thẩm Nghiên cố nén nụ cười, cụp mắt xuống nhéo nhẹ bàn tay mềm mại của nàng, trầm mặc một lát, đột nhiên ngước mắt lên nói: “Có một chuyện có thể liên quan đến chuyện hôm nay. Có đúng hay không, ngươi còn phải nghe từ chính miệng Vân Đàm."

“A Hồi, ngày mai cùng ta đi thẩm vấn Vân Đàn.”