Chương 24

“Mỗi ngày nương nương đều có thói quen ngủ trưa, ta liền nhân lúc nàng ngủ trưa đổ thêm băng vào thùng băng trong phòng, sau đó kéo chăn mỏng trên người nàng xuống lại quạt mạnh sau lưng nàng, đến khi nàng tỉnh dậy lại đưa nước ấm cho nàng.”

"Đương nhiên, những thứ này còn không đủ, ta còn sẽ làm thật nhiều đồ lạnh cho nàng ăn, mở hết cửa sổ trong đại điện, bảo đảm ánh nắng có thể chiếu vào nàng mọi lúc."

"Cứ như vậy, nóng lạnh luân phiên, không tới mấy ngày nàng tự nhiên sẽ sinh bệnh. Sau đó, nhân lúc Thanh Loan sắc thuốc không có người ở bên, ta lén lút thêm dược liệu có tính hàn, chẳng qua cũng chỉ có hai ngày mà thôi, sau đó lại để lại thuốc ban đầu là được."

"Nói cho cùng, tất cả những gì ta muốn chỉ là thời gian. Ta chưa bao giờ nghĩ đến việc khiến nương nương bị bệnh nặng."

Thẩm Nghiên nghe xong duỗi tay nắm lấy song cửa sổ, Vân Đàn không thấy được vẻ mặt của hắn, nhưng có thể nhìn thấy cánh tay phải không bị thương, bị niết đến mức các đốt ngón tay trở nên trắng bệch.

Tiếp đó, lại nghe hắn hỏi: “Kế hoạch ban đầu của ngươi là bao lâu?”

“Ba ngày.” Nàng ta trực tiếp đáp lại.

“Ta vốn là không muốn thương tổn thân thể của ngài, nhưng trong ba ngày đó, trừ du͙© vọиɠ của ngài tăng lên, mặc kệ ta cùng ngài tiếp xúc thân thể, ngài cũng không có ý muốn chạm vào ta.

“Ta không có cách nào khác hôm qua chỉ có thể tăng thêm Túng Hoan hương. Chỉ là không nghĩ tới…… Ta có thể thất bại.”

Nói đến đây, Vân Đàn thầm nghiến răng. Nàng ta thật sự không cam lòng, tuy nói luận về mỹ mạo nàng ta kém Hoàng hậu, nhưng cũng không thua kém quá nhiều.

Hơn nữa nàng ta cũng không muốn thay thế, cho dù chỉ ban ta một chức danh mỹ nhân, nàng ta cũng nguyện ý.

Với dung mạo của mình danh hiệu mỹ nhân là dư dả, nhưng không ngờ……

Thẩm Nghiên trút tay phải ra sau lưng, lại hỏi thêm lần nữa: “Vấn đề vì sao cuối cùng ngươi lại khai ra Lưu Cô cô?”



Nhắc đến bà ta, trong mắt Vân Đàn lập tức lóe lên vẻ hung ác, nàng ta chậm rãi nhếch khóe môi, ngữ khí vô cùng thoải mái trả lời hắn: "Dù sao ta cũng phải chết, cần gì phải nói tới nghĩa khí gì đó?"

"Ta nghe nói địa ngục rất lạnh, kéo thêm người đi cùng ta không phải là được rồi sao?"

Hắn quay người lại, mặt không biểu tình nhìn nàng ta, khuôn mặt tuấn lãng nhưng nụ cười lại lạnh lẽo đến mức khiến người khác sợ hãi.

Thật lâu sau, hắn khẽ mở môi mỏng: “Ai nói, trẫm muốn cho ngươi chết?”

Vân Đàn không biết lời này của hắn là ý gì, nàng ta có ý định thương tổn long thể phượng thể, không muốn nàng ta chết vậy chẳng lẽ còn đường sống sao?

Chỉ là rất nhanh sau đó nàng ta đã biết được đáp án.

Không phải sống, mà là sống không bằng chết.

“Toàn An.” Thẩm Nghiên gọi một tiếng, mắt lạnh lùng trên cao nhìn xuống nàng ta, trầm giọng nói: “Dẫn đi, trên mặt khắc hai hai chữ tội phạm, đưa vào chùa Bảo Ân cạo đầu làm ni cô, không có thánh lệnh vĩnh viễn không được bước ra khỏi chùa.”

Lời vừa dứt, toàn thân nàng ta lập tức chấn động, điên cuồng cùng không sợ hãi vừa rồi hoàn toàn biến mất, chỉ có thể trợn to hai mắt hoảng sợ.

Cái chết với nàng ta cũng chỉ là nhắm mắt xuôi tay, bởi vậy nàng ta không sợ.

Nhưng chữ khắc trên người lại là nỗi khuất nhục vĩnh viễn không xóa đi được, nếu để nàng ta sống nhục nhã như vậy chi bằng để nàng ta chết đi cho xong việc!

Nhưng mà vào chùa Bảo Ân, cái chết còn khó hơn lên trời.



Có bao nhiêu nữ tử bị cương ép cạo đầu làm ni cô có thể sống sót? Nhưng trong chùa Bảo Ân có mấy người có thể chết? Ở nơi đó, là nơi chuyên dùng để cho phạm nhân còn sống mãi để chịu khuất nhục cả đời.

Không, nàng ta không thể đi! Nàng ta tình nguyện chết cũng không muốn phải chịu nhục nhã như vậy!

Chu Toàn An gọi hoàng thành tư tới bắt người, thị vệ vừa đẩy cửa điện ra liền nhìn thấy Vân Đàn đột nhiên đứng dậy, nhấc chân muốn chạy tới hương cây cột trong điện.

Cũng may thủ lĩnh đám thị vệ tay mắt lanh lẹ, móc lệnh bài trong người ra ném đi vừa vặn ném trúng vào gáy nàng ta, Vân Đàn lập tức hôn mê bất tỉnh.

Thẩm Nghiên không kiên nhẫn mà xua xua tay, bọn thị vệ liền kéo nàng ta ra ngoài.

Nguyễn Thanh Hồi đứng ngoài cửa sắc mặt phức tạp nhìn Vân Đàn hôn mê bị kéo đi, sau đó nhận lấy bánh mứt táo từ tay Thanh Loan, một mình bước vào đại điện.

Phất tay cho Chu Toàn An lui ra ngoài, ngồi bên cạnh Thẩm Nghiên đắt bánh mứt táo xuống, không nói lời nào.

Thấy nàng im lặng, hắn còn cho rằng dáng vẻ mình tức giận dọa sợ nàng, vì thế nhẹ giọng hỏi: “Ngươi có phải... Cảm thấy ta phạt nặng quá hay không?”

Nàng nở một nụ cười trấn an, lắc đầu.

“Có phải là...... chưa từng nhìn thấy ta tức giận như vậy, có phải bị dọa rồi không?”

Nàng vẫn lắc đầu như cũ, cụp mắt xuống một lát, thấp giọng nói: “Ta chỉ là...... Chỉ là cảm thấy tự trách.”

Nàng tự trách mình cũng không có gì là lạ, bất kỳ ai cũng không muốn chỉ vì sai lầm của mình mà làm tổn hại đến người người mình yêu thương.

Huống chi, người nàng liên lụy tới không phải người khác, mà là hoàng đế Đại Hạ.