Chương 27

Nguyễn Thanh Hồi đang muốn mở miệng dò hỏi, sau đó lại nghĩ lại, Thẩm Nghiên dù sao cũng là hoàng đế, đế vương muốn ngủ ở nơi nào sao nàng có thể hỏi đến, vì vậy ngậm miệng lại cung kính hành lễ.

Mà Thẩm Nghiên chỉ muốn nói lời này để nàng giữ mình lại, nhưng lời giữ lại còn chưa nghe thấy, lại nghe thấy rõ tiếng nàng hành lễ.

Bây giờ thì tốt rồi, cho dù hắn không muốn đi cũng cũng phải đi.

Do mình tự nói ra cũng không thể da mặt dày đòi ở lại, xem như là tự mình đánh vào mặt mình có được không? Tốt xấu gì hắn cũng là một hoàng đế.

Vì thế hắn đành phải cắn răng đi ra cửa, nhưng lại cố ý giảm tốc độ bước đi, mỗi khi bước một bước trong lòng hắn lại thầm mặc niệm: mau giữ ta lại, mau giữ ta lại.

Nhưng cho đến khi hắn đi qua bậc cửa, phía sau vẫn không hề vang lên thanh âm hắn mong chờ.

Không có cách nào khác đành phải che giấu cô đơn trên người, lưu luyến đi tới Phúc Ninh Điện.

Đêm vắng như vậy, lạnh như vậy, thê lương như vậy.

Thẩm Nghiên nằm một mình ở Phúc Ninh Điện khóc.

Vốn dĩ có thể ôm mỹ nhân ấm áp vào ngực có được giấc mộng ngọt ngào, nhưng ai bắt hắn tự chọn đường chết, rơi vào kết cục một mình nằm trong chăn khóc không ra nước mắt.



Oa oa oa, A Hồi mau tới gọi ta về đi, ta không muốn chết vì sĩ diện……

Cùng lúc đó, ở Nhân Minh Điện đèn đuốc vẫn còn sáng trưng.

“Nương nương, nếu không người vẫn nên đi gặp bệ hạ đi” Thanh Loan đứng một bên tháo búi tóc cho nàng, vừa nói: “Không chừng là do bệ hạ giận người đã vắng vẻ ngài ấy nhiều ngày, nếu ngài chịu thua, bệ hạ sẽ không còn giận nương nương nữa.”

Vừa rồi khi Thẩm Nghiên đề nghị đi tới Phúc Ninh Điện, nàng còn kinh ngạc không rõ nguyên nhân, bây giờ nghe Thanh Loan nói như vậy trong lòng liền hiểu rõ.

Thì ra là do giận mình, nên cố ý nói ra..

Hồi tưởng lại dáng vẻ hắn chính trực đi thẳng khỏi Nhân Minh Điện không hề quay đầu lại nhìn nàng một cái, Nguyễn Thanh Hồi không nhịn được cười, rũ mắt cười khẽ một tiếng.

Thanh Loan vừa thấy chủ tử cười đã biết có chuyện vội vàng nsoi: : “Nương nương, nô tỳ xin nói một câu không hợp quy củ, bệ hạ ở trước mặt người thường xuyên giống như tiểu hài tử, ngài chỉ cần dỗ một chút là được. Tỷ như vừa rồi bệ hạ nói muốn đi Phúc Ninh Điện, kỳ thật là muốn người giữ ngài ấy lại, để ý đến ngài ấy, nhưng nương nương lại không nói lời nào, ngược lại còn hành lễ, dù bệ hạ có không muốn cũng phải đi.”

“Sao ta có thể biết được suy nghĩ của bệ hạ?” Nàng nghiêng mắt nhìn màn đêm đen như mực ngoài cửa sổ: “Giờ này hẳn bệ hạ đã đi nghỉ ngơi, trưa mai ngươi chuẩn bị chút điểm tâm, theo ta tới Văn Đức Điện.”

“Vâng.”

Sáng sớm hôm sau, trời còn chưa sáng Thẩm Nghiên đã tỉnh.

Ngày hôm qua hắn thật sự ngủ không ngon, xung quanh đột nhiên trống rỗng khiến hắn cực kỳ không quen, lăn qua lộn lại một canh giờ cũng không ngủ được.



Nếu đổi lại là ngày thường giờ phút này hắn đã sớm được ôm ôn hương nhuyễn ngọc vào lòng, cùng A Hồi nghỉ ngơi an ổn, hà cớ gì phải mang theo quầng đen dưới mắt đi thượng triều?

Hơn nữa những đại thần đó ở Thùy Củng Điện người này lại nói nhiều hơn người kia, từ ngữ dày đặc cuồn cuộn không ngừng ăn mòn tâm trí hắn, giống như có ai đó niệm kinh bên tai, mí mắt bất tri bất giác liền kéo xuống.

“Bệ hạ!”

Một giọng nói trầm ổn hữu lực của nam tử đột nhiên vang lên làm hắn bừng tỉnh, theo thanh âm nhìn tới, chỉ thấy Vệ lão sư đứng bên dưới đang trừng mắt hổ nhìn mình.

Thẩm Nghiên cười gượng hai tiếng, nói: “Hôm qua trẫm đi ngủ có hơi muộn, các khanh đang thảo luận việc gì?”

Vừa dứt lời, một nam tử trung niên mặc áo bào tím ở hàng trước bên phải đi tới chính giữa, tay cầm hốt, khom người thi lễ: "Hồi bẩm bệ hạ, thần cùng các đại thần khác vừa rồi đang thảo luận về kỳ thi thi mùa thu."

“À, thì ra là kỳ thi mùa thu. Việc này trước giờ đều do Lễ Bộ phụ trách, khanh là Lễ Bộ thượng thư, tất cả mọi việc đều do khanh toàn quyền định đoạt, còn có vấn đề gì sao?”

“Bệ hạ, những năm trước đều do Vệ tể tướng, Trịnh học sĩ, Ngô hầu giảng là quan chủ khảo, mà nay năm Trịnh học sĩ đã từ quan về quê, Vệ thừa tướng cũng nói năm nay trong nhóm thí sinh có thân chất(cháu trai), để tránh tị hiềm xin miễn chức này.

Khoa cử có liên quan đến con đường làm quan của toàn bộ thí sinh, thần không tùy tiện lựa chọn giám khảo, bởi vậy chỉ có thể tấu lên việc này với bệ hạ, để bệ hạ định đoạt.”

Nghe vậy, Thẩm Nghiên quét mắt nhìn qua ba màu triều phục trong điện, tầm mắt rất nhanh đã dừng trên người Trương Thừa: “Vậy để Trương tư gián là chủ khảo, Triệu hầu giảng cùng Ngô hầu giảng làm phó khảo đi.”