Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Sách Giáo Khoa Thức Mê Đệ Truy Thê

Chương 37

« Chương TrướcChương Tiếp »
Cuối cùng cũng thuyết phục được, nếu còn tiếp tục quỳ chỉ sợ trong lòng A Hồi lại tự trách mình.

“Nhạc phụ cứ yên tâm đi, quốc triều tổ chức khoa cử vốn là để tìm được những người tài giỏi văn chương xuất sắc, không xem xuất thân của học sinh, cũng không nhìn lão sư của học sinh đó là ai. Nếu vì tị hiềm mà cố ý hủy bỏ tư cách của thí sinh nào đó vậy chẳng phải là bỏ gốc lấy ngọn hay sao?”

Hắn và Nguyễn Thanh Hồi cùng nhau đỡ nhị lão về chỗ ngồi, sau đó cũng tự mình ngồi trở lại, nhấp một ngụm trà làm dịu cổ họng: “Hơn nữa, nếu Trạch Minh thật sự có tài văn chương, triều đình sẽ tự nhiên trọng dụng. Nếu văn chương không tốt lắm, ta tin tưởng Trương tư gián cũng không phải là người làm trái luật pháp. Người cứ để Trạch Minh dựa vào năng lực của mình đi thi là được, ta sẽ không phạt hắn, phạt người, phạt Nguyễn gia vì bất kỳ lỗi gì.”

Nghe xong lời này, trong lòng nhị lão vừa cảm động vừa thụ sủng nhược kinh*, theo phản xạ có điều kiện quỳ xuống hành lễ tạ ơn.

(Thụ sủng nhược kinh 受宠若惊 có nghĩa là được sủng ái mà lo sợ, được nhiều người yêu thương vừa mừng lại vừa lo.)

Chỉ là vừa cách ghế chỉ nửa tấc, bọn họ nghe thấy Thẩm Nghiên đột nhiên ho nhẹ một tiếng, bọn họ đành phải ngồi lại nói "Tạ ơn bệ hạ", có nghĩa là chuyện này xem như hoàn toàn bỏ qua.

Thẩm Nghiên âm thầm thở dài.

Cuối cùng hắn cũng biết vì sao A Hồi luôn thời thời khắc khắc đặt quy củ lễ nghi trong miệng. Cũng cuối cùng biết được, vì sao lúc trước đám dại thần ngày thường ồn ào nhốn nháo, lại vô cùng nhất trí chuyện lập hau này.

Ngoại trừ Nguyễn gia không quyền thế tránh được nạn ngoại thích tham gia vào chính sự, mà gia giáo Nguyễn gia thật đúng là......

Trăm nghe không bằng một thấy.

Ban đêm, bởi vì cửa cung đóng sớm, ở lại ăn cơm sẽ lỡ thời gian hồi cung, cho nên hai người chỉ ở lại đến chạng vạng liền lên xe ngựa trở về cung.



Trước khi đi, Nguyễn phu nhân còn đặc biệt kéo Nguyễn Thanh Hồi vào một góc, cũng không biết bà đã nói gì với nàng, chỉ biết khi nàng quay lại mặt đỏ bừng, lỗ tai như sắp chảy máu, lên xe cũng cúi đầu im lặng không nói một lời.

Thẩm Nghiên nhìn nàng một lát, vươn một ngón tay chọc vào cánh tay nàng: “Ngươi làm sao vậy?”

“A?”

Nàng đột nhiên ngẩng đầu lên, vẻ mặt vô cùng tự nhiên, ngay cả ánh mắt cũng chỉ nhìn qua hắn một cái rồi lập tức rời đi: “Không, không có gì.”

Nàng không muốn nói chuyện này, hắn cũng không muốn làm khó người khác, chuyển sang một đề tài khác: “Ở nhà, người vẫn luôn lớn lên như vậy sao?”

Nguyễn Thanh Hồi nhất thời không hiểu ý tứ trong lời nói của hắn, hỏi: “Như vậy? Không biết ý của bệ hạ là gì?”

“Chính là... Cái gì cũng phải giảng quy củ lễ nghi, ngay cả với người thân mật nhất cũng phải làm theo. Vốn ta còn tưởng hoàng cung là nơi nhiều quy củ nhất trên đời này, nhưng hôm nay xem ra, nhà ngươi mới đúng.”

Lời nói của hắn không có ý gì khác, câu vừa rồi chỉ là nói đùa một chút thôi, nhưng truyền vào tai nàng tai lại khiến cho lòng nàng sinh ra vài phần quẫn bách.

Đây là đang nói nhà nàng cứng ngắc buồn tẻ sao?

Nàng cúi đầu, mím môi: “Này... Đây là gia phong tổ tông truyền xuống, không thể bỏ.”

Hiển nhiên Thẩm Nghiên vẫn chưa nhận ra cảm xúc của nàng, tùy ý gật đầu nói “ừm” một tiếng, lại nói: “Lão tổ tông vẫn có đạo lý, chỉ là lúc không có người khác A Hồi không được làm như thế với ta.

“Ta , không cần A Hồi phải có bát kỳ quy củ lễ nghĩa gì với ta, ngươi càng tùy tiện ta càng vui vẻ.”



Nguyễn Thanh Huy chậm rãi ngước mắt lên, ánh mắt nhìn đến nơi nào, nụ cười như gió thoảng qua trên mặt đột nhiên chìm vào trong mắt, như bị biển mây bao trùm, trong lòng mềm mại ấm áp.

Nàng há miệng thở dốc, nhỏ giọng hỏi: “Vì sao?”

"Ừm..." Hắn trầm ngâm một lát, sau đó nhún vaI: "Bởi vì giữa giữa phu thê không có nhiều quy tắc như vậy, nếu quan hệ giữa ta và ngươi lúc nào cũng được như hôm nay, chẳng phải quá mệt mỏi sao."

Mệt mỏi?

Nàng không biết.

Nàng chưa bao giờ ở chung quá gần với nam tử khác, sao có thể biết được giữa phu thê ở chung phải như thế nào?

Huống hồ, nàng vẫn luôn cho rằng ở trong hoàng cung quan trọng nhất là quy củ. Đừng nói nhất quốc chi mẫu, xem như chỉ là một cung nhân nhỏ bé không đáng kể thì làm chuyện gì cũng phải tuân theo quy củ.

Nhưng gần nửa năm ở chung với Thẩm Nghiên, có vẻ như hắn không thích nói quy củ trước mặt hắn.

Bản thân mình cũng âm thầm tùy tiện hơn, nhưng xem hiệu quả này có vẻ vẫn chưa đủ làm hắn hài lòng......

Nói đến tùy tiện, nàng bỗng nhiên nhớ tới mấy lời mẫu thân vừa nói với nàng vừa rồi, những lời đó hắn hẳn là mấy lời không hợp quy củ nhất của Nguyễn gia.

Thậm chí... Còn có vài phần không biết xấu hổ.
« Chương TrướcChương Tiếp »