Chương 44

Nhắc tới Thái Hậu, ánh mắt Thẩm Nghiên lập tức trầm xuống, nhưng rất nhanh lại tiếp tục cười, giả vờ thoải mái nói: “Được, nếu A Hồi đã có ý này, vậy ta sẽ cố gắng chăm chỉ cày cấy hơn nữa, để mẫu hậu sớm ngày có thể được ôm tôn tử như mong muốn."

Dứt lời, một tay bế ngang nàng lên đi nhanh vào trong điện.

Trăng sáng như ngọc, gió thu thoảng qua giữa tường cung có chút lành lạnh, thổi lá cây xào xạc rung động, thổi từng vòng lăn tăn trên mặt hồ phẳng lặng không gợn sóng.

Từng tiếng mèo kêu tinh tế mềm mại, tan trong đêm tối gió thu tĩnh mịch.

----

Trung thu được nghỉ, cả nhà đoàn viên.

Thẩm Ngạn sáng sớm đã mặc một bộ đồ mới vô cùng thoải mái, cùng Nguyễn Thanh Hồi đi tới Thái An Điện, cùng hai nữ nhân quan trọng nhất trong đời này hắn trò chuyện, đấu trà đánh cờ.

Có lẽ bởi vì tâm tình rất tốt, hôm nay thoạt nhìn Thái hậu rất khỏe mạnh, cũng bớt ho khan hơn nhiều so với thường ngày. Còn dặn dò riêng với hoàng hậu, tháng sau có cung yến Trùng Dương nhớ phải nhắn mẫu thân nàng tới.

Nhắc tới mẫu thân, nàng mới nhớ tới ngày thứ hai tiến cung, thái hậu nói bà biết mẫu thân của nàng, bà chẳng những biết mẫu thân, hơn nữa hình như cũng rất quen thuộc.

Mặt khác, mẫu thân lại chưa từng nói cho nàng nghe rằng mình biết đương kim thái hậu, đoán chừng giữa hai người nhất định có chuyện gì đó trong quá khứ, thái hậu muốn nhân cơ hội này để giải quyết.

Cho nên sau đó trong thư gửi cho Hầu phủ, nàng cố ý chỉ nhắc tới yến tiệc Trùng Dương, nhưng lại không nói một câu nào về việc Thái hậu muốn gặp mẫu thân, nếu không, với tính khí của mẫu thân, bà nhất định sẽ không tới. .

Ngày tháng trôi qua, cũng đã dần tới cuối thu nhiệt độ không khí xung quanh cũng dần giảm xuống.



Thái hậu thân thể cũng không có biến hóa lớn, vẫn thường xuyên ho khan như cũ, cũng may không có ho ra máu, còn chưa đến giai đoạn hư nhược chuyển biến xấu.

Những ngày gần đây Nguyễn Thanh Hồi và Thẩm Nghiên ở chung với nhau cũng rất tốt, kể từ lần trước cãi nhau một trận vì chuyện nạp phi, nàng không còn nhắc lại chuyện này nữa.

Thẩm Nghiên nói đúng, bản thân mình mới vào cung hơn nửa năm, nói không chừng sang năm liền có mang. Lại nói bây giờ hắn chính là một thanh niên khỏe mạnh, thời gian sau này còn dài, nàng đúng là không cần phải quá lo lắng.

Nhưng hậu cung quanh năm trống trải cũng không phải chuyện nhỏ, nhất định sẽ làm cho một đám ngôn quan thượng tấu. Vì vậy, nàng âm thầm đặt ra thời hạn cho mình, nếu trong vòng ba năm mà vẫn không thể thụ thai, đến lúc đó, cho dù hắn vì chuyện này mà giận mà ghét bỏ nàng, nàng cũng phải thuyết phục hắn nạp thêm phi tần.

Hôm nay, nàng lại nhận được “Thư tình” của Thẩm nào đó viết cho mình.

Kể từ sau lần hòa hảo trước, ngày nào hắn cũng rút ra một chút thời gian viết thư cho nàng, nội dung thư đều không dài chủ yếu là những công việc lặt vặt hàng ngày.

Nếu là không có việc vặt, hắn liền sẽ viết là: “Hôm nay ta cũng rất thích A Hồi”, chỉ một câu này, không có gì khác.

Mỗi lần Nguyễn Thanh Huy xem xong đều không tránh được nổi da gà khắp người. Đôi khi nàng cũng tò mò, Thẩm Nghiên là đế vương quanh năm chỉ ở trong cung, chỉ đọc kinh điển Nho giáo hoặc danh sư, học ở đâu ra nhiều lời buồn nôn chết người như vậy?

Chẳng lẽ là......

Chạng vạng, Thẩm Nghiên xử lý xong tấu chương trở lại Nhân Minh Điện dùng bữa tối cùng nàng.

Nguyễn Thanh Hồi vừa ăn vừa thất thần, miệng anh đào cắn đầu đũa, mắt hạnh lại nhìn chằm chằm vào người đối diện đang ăn ngon lành.



“Ân ~ Lương ngự trù ngày càng biết nấu ăn, A Hồi, ngươi nếm thử thịt kho này đi, hắn làm vừa mỏng lại vừa mềm.”

Chu Toàn An dùng đũa gắp vào một đĩa nhỏ, đưa đến trước mặt nàng, để nàng nếm thử.

Trên đầu lưỡi lập tức truyền đến một mùi thơm ngon của thịt, cũng như thịt tẩm ướp độc nhất vô nhị trong cung, lát thịt tuy mỏng nhưng rất đậm đà, nước kho cũng được gạt bỏ hết tất cả mùi tanh, từng miếng thịt đều rất thơm ngon, cắn một miếng còn có nước sốt chảy ra ngoài.

“Như thế nào? Ăn có ngon không?” Hắn chớp đôi mắt sáng ngời, vô cùng chờ mong đánh giá của nàng.

Nguyễn Thanh Hồi gật đầu, cười nói: “Ăn ngon, chỉ là…Đây hẳn không phải là do Luong ngự trù làm?”

Vừa dứt lời, nụ cười của nam nhân cứng đờ trong chốc lát, chột dạ cười gượng hai tiếng: "Làm sao ngươi biết?"

“Lương ngự trù là lão nhân trong cung, phương pháp nấu ăn của hắn sẽ không dễ dàng thay đổi, hắn chưa bao giờ thái thịt mỏng như vậy, lần trước không phải bệ hạ đã nói, miếng thịt hắn thái là rất khó nhai sao?"

Thẩm Nghiên gãi đầu, trên mặt có chút ngượng ngùng: “Thì ra A Hồi đã sớm biết, cho nên vừa rồi A Hồi mới nói ăn rất ngon, chẳng lẽ là an ủi ta sao?”

“Đương nhiên không phải.” Nàng đặt chiếc đũa bạc trong tay xuống, ngồi thẳng lưng nhẹ giọng thuyết phục: “Bệ hạ nói đồ ăn rất ngon, đó là sự thật.Chỉ là sau này bệ hạ vẫn không nên đi tới Ngự Thiện Phòng, quân tử tránh xa nhà bếp. Nếu để cho ngôn quan biết được lại nói bệ hạ không phải thế này không phải thế kia."

Thở dài một hơi, hắn cụp mắt xuống, thấp giọng lẩm bẩm: "Mọi người đều nói làm hoàng đế là uy phong nhất, muốn gϊếŧ ai thì gϊếŧ, nhưng sao đến lượt ta thì cái này cũng không được cái kia cũng không cho."

Nói xong hắn lui người vể sau, ngửa mặt lên trời thở dài: "Ai! Ta thật đáng thương!"

Nguyễn Thanh Hồi che miệng cười thầm, xua tay với mọi người trong đại điện lui ra, từ trong cổ tay áo lấy ra lá thư của ngày hôm nay, chậm rãi đọc:“Vừa rồi Toàn An pha cho ta một chén trà nóng, tôi nếm thử thật sự kém xa với hương vị ở Nhân Minh Điện, rõ ràng các lá trà đều giống nhau, vậy tại sao hắn pha xong lại ít ngọt hơn? Sau khi suy nghĩ một hồi, cuối cùng ta nhận ra rằng vị ngọt không phải là lá trà, mà là. .."