Chương 49

Vừa nhìn thấy thái hậu ho ra máu, đầu óc bà đã ong ong, còn chưa kịp suy nghĩ cái gì, liền xoay người muốn đi tìm thái y.

Cổ tay đột nhiên bị người nắm lấy, Nguyễn phu nhân quay đầu lại, chỉ nhìn thấy thái hậu gượng cười nhẹ giọng nói: "Được rồi, tìm thái y cũng vô dụng thôi, thân thể của ta ta rất rõ ràng."

Bọn họ đã quen biết nhau nửa đời người, tính tình bướng bỉnh của thái hậu, Nguyễn phu nhân biết rõ hơn ai hết, vì thế dứt khoát kéo ghế ngồi bên cạnh thái hậu, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.

“Nói thật cho ta biết, có phải bệnh lao của ngươi đang chuyển biến xấu đi không?"

Căn bệnh lao phổi này đã có từ trước khi bà ấy vào cung, nhưng lúc đó bệnh mới ở giai đoạn đầu, bà ấy lại rất muốn vào cung nên Nguyễn phu nhân đã nhờ người giấu kín chuyện này.

Sau đó, khi địa vị đã ổn định, đành giả vờ rằng mình vừa vào cung liền mắc bệnh, như thế, tiên đế không chỉ có không trách tội, ngược lại sẽ càng thêm đau lòng cho bà ấy.

Nhưng đó cũng là chuyện quá khứ, hiện tại trong ngoài cung ai nấy đều biết Thái hậu mắc bệnh ho lao lâu năm.

Thái hậu cụp mắt xuống gật đầu: "Mấy ngày trước Liễu chưởng viện đã chẩn bệnh cho ta, đã chuyển biến xấu được một thời gian."

“Vậy hắn có cách trị không? Trên đời này thứ tốt nhất đều ở trong hoàng cung, y thuật của Lưu chưởng viện tất nhiên không ai sánh kịp, hắn có cách nào chữa khỏi bệnh này hay không?"

Thái Hậu vốn còn tưởng rằng Giai Ninh sẽ không bao giờ tha thứ cho mình, nhưng nhìn thấy bằng hữu cũ lo lắng cho bệnh tình của mình như vậy, trong lòng cũng cảm thấy an ủi đôi chút.

Bà giơ tay phủ lên mu bàn tay Nguyễn phu nhân, vỗ nhẹ: "Yên tâm, Liễu chưởng viện đã nghĩ ra cách, ta sẽ khá lên."



Nghe vậy, Nguyễn phu nhân thở phào một hơi, lại trừng mắt nhìn thái hậu một cái: “Vậy vừa rồi ngươi nói thời gian của ngươi không còn nhiều cái gì? Cố ý dọa sợ ta sao?”

“Đúng vậy, không hù dọa ngươi, sao ngươi có thể chịu ngồi ở đây nói chuyện với ta?” Thái hậu cong mắt cười sáng lạn, không giống một nữ tử trung niên lớn tuổi, mà giống như một tiểu nữ hài dã thực hiện thành công trò đùa nghịch của mình.

Nguyễn phu nhân rút tay về, vẻ mặt trở lại như lúc ban đầu, còn có chút tức giận nói: "Ngươi có chuyện gì nói nhanh đi, ta đi lâu Thanh Hồi sẽ lo lắng."

Người đối diện trầm mặc chốc lát, sau đó chậm rãi ngước mắt lên, "Gia Ninh... Có phải ngươi còn hận ta không?"

"Nếu ngươi thích nghe lời hay, đương nhiên không có, hiện tại ngươi đã là Thái Hậu trên vạn người, ta làm sao dám oán hận ngươi."

"Nếu ta muốn nghe sự thật thì sao?"

Nguyễn phu nhân đột nhiên ngừng nói, rũ mắt trầm mặc một hồi, sau đó chậm rãi đứng dậy đi tới bên hồ, đưa lưng về phía trước đứng ở lan can.

Tựa như nhớ lại chuyện cũ, giọng nói của Nguyễn phu nhân đặc biệt nặng nề: "Đã nhiều năm như vậy, ta đã sớm không còn hận nữa. chỉ là cho tới hôm nay, ta vẫn không hiểu..."

Bà quay đầu nhìn Thái hậu hỏi: "Tại sao? Tại sao ngươi lại làm như vậy?"

Hơn hai mươi năm trước, Thái Hậu cùng Nguyễn phu nhân đều là nữ nhi nhà danh gia vọng tộc, hai nhà thường xuyên lui tới. Bởi vì các nàng từ nhỏ đã lớn lên bên nhau, tình cảm rất tốt thân thiết với nhau như tỷ muội..



Cho đến khi Nguyễn phu nhân gặp một thư sinh nghèo.

Lúc đó, Thái Hậu đã tiến cung, tuy chỉ tuy nàng chỉ là qúy nhân nhưng là người duy nhất được thánh sủng. Khi đó quan hệ của hai người vẫn rất tốt, Nguyễn phu nhân thường xuyên vào cung làm bạn với bà.

Chỉ là không biết bắt đầu từ khi nào, Thái Hậu ba lần triệu nàng tiến cung, thì có hai lần bị cự tuyệt vì chuyện riêng tư. Cuối cùng có một lần Nguyễn phu nhân rảnh rỗi tiến cung, hỏi ra mới biết thì ra những ngày gần đây bà rơi vào bể tình.

Nghe như kể, thư sinh nghèo kia là trong lúc ra ngoài bái phật mà gặp. Trên đường đi, xe ngựa bị bùn lầy vùi lấp, một mình xa phu căn bản không thể đẩy được bánh xe ra ngoài, may mắn là lúc này thư sinh đi ngang qua, trượng nghĩa giúp xa phu đẩy xe.

Sau đó để tỏ lòng biết ơn, bà để thư sinh lên xe đi cùng một đoạn đường. Hai người trong xe ngựa trò chuyện vui vẻ, Giai Ninh ngưỡng mộ tài hoa của hắn, rất nhanh đã rơi vào tình cảm mà không thể dứt ra được.

Nhưng khi đó Thái Hậu nghe xong lại không xem trọng, nếu thư sinh này thi đậu Trạng Nguyên, sẽ là mục tiêu tranh giành của quan lại trong triều, chỉ e ngay cả các quan đại thần cũng muốn gả nữ nhi cho hắn. Con người luôn hướng tới nơi cao hơn, khó có thể đảm bảo đến lúc đó hắn ta sẽ không vì quyền thế mà động tâm.

Nhưng nếu hắn không lấy được danh Trạng Nguyên, vậy hắn ta cũng chỉ là một thư sinh nghèo thôn dã, sao có thể xứng được với Giai Ninh? Nhưng văn nhân thường sẽ có mấy phần kiêu ngạo, ở rể là không có khả năng, vậy chẳng lẽ muốn Giai Ninh đi theo hắn ta cùng nhau chịu khổ sao?

Điều quan trọng nhất là, mặc dù bà chưa bao giờ gặp qua thư sinh nghèo trong miệng Giai Ninh, nhưng bà vẫn luôn có một trực giác không thể giải thích được rằng thư sinh này không tốt như Giai Ninh nói.

Vì hạnh phúc cả đời của khuê mật, bà quyết định làm một việc để thử hắn ta.

Nàng phái thân tín ngụy trang thành người ngưỡng mộ phong thái của hắn, đặc biệt mời hắn qua phủ, trong bữa tiệc rót cho hắn ta rất nhiều rượu, cuối cùng cũng hỏi rõ được suy nghĩ chân thật.

Thì ra mưu tính của thư sinh là trước khi thi khoa cử muốn thành thân với Giai Ninh với mình, như vậy dù cho hắn ta có thi rớt thì sau này vẫn không phải lo ăn lo mặc, vẫn là con rể của nhà danh gia vọng tộc.