Chương 22: Chiêu mộ luyện đan sư

“Thanh Phù.” Tiêu Quân Trạch gọi người giúp đỡ.

“Giúp ta tìm đạo sĩ, tốt nhất là biết luyện đan.” Tiêu Quân Trạch căn dặn.

Về phương diện máy móc, y hạ bút thành văn, nhưng về phương diện hóa học vẫn phải giao cho chuyên gia thôi, đặc biệt là rất nhiều đồ cần tinh luyện, hợp thành, buộc phải có tri thức cơ sở.

An bài xong, y thở phào một hơi.

Sông Hoài, hiện giờ đúng là con sông giáp ranh giữa Nam Tề Bắc Nguỵ, tuyết bay tán loạn xuống bờ sông, sông Hoài tháng giêng âm u lạnh lẽo.

Bờ sông kết một tầng băng mỏng, trong thành vài nhà không có giếng nước buộc phải ngược gió lạnh tới bờ sông múc nước, mỗi mùa đông đều là thời điểm dân nghèo khó sống nhất.

Nhưng năm nay thì khác.

Chung Ly có Lâm Hải Vương mới đến, rất thích ném than lửa.

Đêm tối gió lạnh, Lâm Hải Vương thường xuyên sai người mỗi đêm đứng trên tường thành ném than lửa vẫn chưa cháy hết xuống dưới, trong nháy mắt than lửa bay lên như đom đóm, cực kỳ đẹp.

Những mảnh than tàn cắm vào tuyết, không đợi tắt đã bị các nhà dân nghèo xung quanh nhặt đi, có than lửa, mùa đông khắc nghiệt trong nhà già trẻ có thể quây quần bên chậu than, nấu cơm may vá, chịu đựng cái lạnh từ từ trôi qua.

Ban đầu Khương Tả còn muốn khuyên, đứa nhỏ đội mũ lông cáo tai hồ ly, đôi mắt ngập nước tủi thân nói: “Chơi thêm một lần, một lần nữa được không?” Lão nhất thời mềm lòng, cũng tùy y.

Bên trong tiểu viện, than hỏa bập bùng, ấm nước xì xì vang.

“Tới đây, Thanh Phù, uống miếng nước.”

Tiêu Quân Trạch không ngẩng đầu, chỉ huy Thanh Phù rót nước: “Nhớ chưa, mỗi ngày ít nhất ba ly nước.”

Trên khuôn mặt ổn trọng của Thanh Phù khó tránh khỏi nổi lên kháng cự: “Tạ điện hạ, nô không khát……”

Hắn là nội hoạn, ghét uống nước, càng ghét uống nước xong phải đi nhà xí.

“Phải uống nước, thông gió, tránh bệnh thương hàn, nghe ta không sai đâu, uống!” Tiêu Quân Trạch bá đạo bắt hắn đun nước ấm, sau đó nhìn chằm chằm hắn uống từng chút một.

Thanh Phù bất đắc dĩ, nói: “Đạo nhân điện hạ muốn, nô đã tìm về.”

“Thật sao, mau, bảo bọn họ đi gặp Điển Thiêm, sau khi qua cửa lại đến gặp ta.” Tiêu Quân Trạch chỉ điểm tiến trình cho Thanh Phù.

Thanh Phù nhỏ giọng nói: “Gần đây Điển Thiêm bận rộn, lại nhiễm đủ bệnh tật, không muốn nhiều chuyện, bảo người cứ xem rồi làm.”

“Bệnh tật?” Tiêu Quân Trạch nhướng mày, “Nghiêm trọng lắm sao?”

“Cũng không nặng lắm, chỉ là ngẫu nhiên đau đớn khó chịu,” Thanh Phù đáp, “Tính tình có chút táo bạo.”

“Ừm, bảo lão bồi bổ nhiều vào, buổi tối làm thêm canh gà cho lão, dặn lão bớt thức đêm, sẽ tổn hại nguyên khí.” Tiêu Quân Trạch quan tâm nói.

Thanh Phù đáp một tiếng, Tiêu Quân Trạch cảm khái, y không nghĩ tới hiệu quả sẽ đến nhanh như vậy, y cho rằng phải ăn nửa năm mới bị xương khớp, tính ra hiện tại mới chỉ ba bốn tháng thôi, xem ra thận của vị Điển Thiêm này hơi yếu, không chịu nổi gánh nặng.

Chẳng mấy chốc, mấy đạo sĩ luyện đan Thanh Phù tìm tới đã được sắp xếp đến gặp Lâm Hải Vương.

Không thể không nói, bề ngoài mấy đạo sĩ này chỉ mới thành niên, dẫu sao thời buổi này tôn giáo thịnh hành, không tin Phật sùng Phật, sẽ không được tham gia các buổi tiệc trà của sĩ tộc.

Song, mới hỏi vài câu, Tiêu Quân Trạch đã phải nhíu mày.

Bọn họ tự xưng là biết luyện đan, cũng biết vẽ bùa, nấu nước, biểu diễn phun lửa, đốt chữ trên giấy……

“Ta tìm luyện đan sư, không tìm y sư, không hiểu đan đạo, không cần ở lại.” Tiêu Quân Trạch quyết đoán đuổi những người này đi, lại sai Thanh Phù đi tìm.

Cũng may làm đệ đệ ruột của hoàng đế, Tiêu Quân Trạch vẫn rất có tiếng nói.

Được sự cho phép của Điển Thiêm Khương Tả, thông báo tuyển dụng chiêu mộ cao nhân luyện đan của Lâm Hải Vương nhanh chóng được ban phát, không đề cập đến các đại tộc đứng đầu có thể nhìn ra triều đình đang sóng gió mãnh liệt, những hàn môn tiểu tộc có ánh mắt thấp hơn đều ra sức tìm kiếm kỳ nhân, đề cử cho Tiêu Quân Trạch.