Chương 23: Thú vui mới

Không đến nửa tháng, Tiêu Quân Trạch có được một đoàn đội luyện đan gồm 30 người.

Tiêu Quân Trạch ban bố nhiệm vụ thứ nhất cho bọn họ, chính là tinh luyện tiêu thạch, cách làm vô cùng đơn giản, hòa tan, lọc, nấu, cứ như thế đạt được cao tiêu có độ tinh khiết nhất, bọn họ mỗi người đều có cương vị riêng, Tiêu Quân Trạch chỉ cần xuất đơn, sau đó chờ nghiệm thu thành quản là được.

Y tạm thời không định làm thứ có uy lực cao, đủ dùng là được.

……

Thời gian nhanh chóng trôi qua, đến tháng hai thế cục triều đình càng thêm căng thẳng, thúc cháu Tiêu gia nội đấu cũng bước sang một bước ngoặt mới, đứng mũi chịu sào là hai hoàng thúc của Tiêu Quân Trạch trước sau lần lượt rơi đài, nguyên nhân cái chết là do “Sầu lo mà chết”.

Nhưng ở Nam Triều, sầu lo mà chết chính là biến tướng của bị ép chết, cách chết này quá thường thấy, mọi người đều không cảm thấy có gì.

Song, tới tháng ba, trận đấu này lan đến chỗ Tiêu Quân Trạch.

Tháng ba, Tây Xương Hầu truyền lệnh cho Điển Thiêm của chư vương, nội dung cực kỳ đơn giản: “Không được cho chư vương tiếp xúc với người ngoài.”

Khương Tả nhận được thư này thở dài một tiếng, quay đầu đi tìm Tiêu Quân Trạch.

……

“Bảo ta đến Lương Viên ở tạm?” Tiêu Quân Trạch lập tức lắc đầu, “Không muốn, nơi đó không vui.”

Khương Tả dỗ dành: “Điện hạ yên tâm, nơi đó chẳng những có mấy chục thợ rèn, còn có đan lô lão nô tiêu một số tiền lớn mua từ Kiến Khang tới, đó chính là đan lô năm đó Cát Hồng tiên sư từng dùng, tốt hơn gấp trăm lần so với thứ ở đây!”

Bấy giờ Tiêu Quân Trạch mới cố mà ra vẻ: “Vậy làm theo lời Điển Thiêm đi.”

Thế là y về phòng, thu dọn đồ đạc, chuẩn bị tới Lương Viên ngoài thành.

Thanh Phù có chút sầu lo, hắn biết rõ tới Lương Viên, xung quanh đều là người của Điển Thiêm, đến lúc đó sống chết thật sự do người.

“Thanh Phù, uống nhiều nước.” Tiêu Quân Trạch trong lúc thu đồ cũng không quên nhắc nhở hắn.

Thanh Phù bất đắc dĩ thở dài một tiếng: “Vâng.”

……

Tới tháng tư, vạn vật tranh xuân.

Cảnh xuân tại Lương Viên rất đẹp, một ít cây đào rung rinh trước gió lạnh, vài mầm non nho nhỏ bắt đầu nhú.

Cũng may Khương Tả đối đãi với Tiêu Quân Trạch vẫn có vài phần thương tiếc, chỉ sai người ngăn cản nô bộc trong trang viên ra ngoài, còn lại vật tư sinh hoạt không hề thiếu thứ gì.

Thời tiết ấm áp, món đồ chơi nhỏ của Tiêu Quân Trạch cũng hoàn thành, vì làm để phòng thân nên chiều dài nòng súng chỉ tầm mười cm, với chiều dài này, các bộ phận rất cần sự cẩn thận và kiên nhẫn.

Thanh Phù nhìn điện hạ một ngày bốn canh giờ đều vất vả làm đồ, không khỏi khuyên nhủ: “Điện hạ, thân thể ngài đáng giá ngàn vàng, hà tất phải chịu khổ như thế.”

“Đâu có khổ.” Tiêu Quân Trạch không cho là vậy, y mài xong một viên đạn, khoe với Thanh Phù, “Thứ này chơi vui lắm.”

Thanh Phù cầm trong tay, ngó trái ngó phải, thật sự không nhìn nó là thứ gì.

“Ngươi không hiểu đâu.” Tiêu Quân Trạch cho đạn vào lỗ, mỉm cười nói, “Chỉ cần nghĩ đến nó là thứ đầu tiên được lưu danh sử sách, về sau mỗi lần thi cử học sinh đều phải học qua, ngươi sẽ cảm thấy đáng giá.”

Đây là thú vui mới gần đây hắn nghĩ ra.

Thanh Phù luôn lo lắng cho tương lai, điện hạ nhà hắn thì hay rồi, có lẽ y chưa bao giờ biết sợ……

“Thì ra là thế.” Thanh Phù không hiểu nhưng vẫn mỉm cười gật đầu.

Điện hạ vui là được.

Lúc này, một vυ" già đưa hoa xuân tới, Thanh Phù nhận lấy, chuẩn bị cắm vào bình.

Tiêu Quân Trạch bởi vì nguyên nhân thân thể, không cần tỳ nữ đi theo bên người. Thấy vẻ mặt lão phụ có chút ưu phiền, không khỏi gọi bà ấy lại, hỏi han.