Chương 47

Ngũ Thúc say lảo đảo, lầm bầm những tiếng hay đàn hay.

Ta nghiêng đầu nhìn lão, khẽ xùy một tiếng, một chân chống lên ghế, vỗ vào l*иg ngực mà bảo.

"Ngũ Thúc để bổn Tướng hát cho ngươi nghe! Ngươi cũng phải khen bổn Tướng!"

"Xùy, thối hài tử như ngươi thì hát được cái gì? Không nghe không nghe, đừng làm hỏng tiếng đàn của Hầu gia."

Ngũ thúc khinh bỉ ta, ta lập tức một đạp vào mông hắn, la hét lên.

"Nghe nghe! Mĩ nhân đàn cho gia! Gia phải hát cho lão đầu tử này nghe!"

Tề Sách cười một tiếng, sau đấy ngón tay bạch ngọc khẽ chạm dây đàn, ngân lên những nốt thanh thúy chạm vào lòng người.

Ta dở dở ương ương, say mèm mà cất lời.

"Thưởng rượu bằng chén ngọc, hương vị ở trên môi, sơn hào hải vị ở muôn nơi,

Cá chép tại Tây Hồ, bồ câu ở Thiên Sơn, bánh phù dung ở tại hoàng cung,

Tất cả a, tất cả a,

Cũng không bằng Ngũ Thúc của gia đâu! Ha ha!"

Lời hát nham nhở, chất giọng say mèm, hoàn toàn là điên cuồng gào thét, hát lung tung.

Ngũ Thúc dung nhan ngây dại, sau đấy lập tức cất giọng cười sang sảng, luôn mồm kêu hay hay.

Và rồi ta cùng Ngũ Thúc, dưới ánh trăng đêm đó, chúng ta hóa thành hai kẻ say mèm, ca hát khắp Hầu Thần phủ.

Đến khi trời đã về khuya, ta cùng Ngũ Thúc lảo đảo, chúng ta dựa vào nhau, chậm rãi tiến tới nơi tẩm phòng của lão đầu tử này.

Trước cửa lớn, ta mơ màng trông thấy một bóng phụ nhân đứng đấy.

Ta ngẩng người, sau đó a lên một tiếng, đẩy Ngũ Thúc ngả chống vó xuống đất, hạ nhân kinh hãi chạy tới dựng hắn dậy.

Ta mặc kệ, chạy ù tới, sà vào lòng của nàng ấy.

"Tứ Bà Bà a."

Ta gào hét thảm thiết, hai tay ôm lấy người trước mắt, nhưng người ấy vẫn đứng thẳng, hai tay buông hai bên hông, ta hai mắt mơ màng khó hiểu ngẩng đầu nhìn.

Dung nhan Tứ Bà Bà vẫn đẹp như ngày nào, khóe môi khẽ mím, hai mắt không nhìn ta, toàn thân tỏa ra hơi thở lạnh lùng.

Ta khó hiểu nghiêng đầu, như một hài tử níu lấy tay áo của người trước mắt, liên tục hỏi.

"Bà bà, là Đường Trân đây. Bà bà là ta a, Đường Trân về rồi này."

Hai mắt Tứ Bà Bà lập tức ửng đỏ, ta còn có thể trông thấy lệ quang, nàng ấy mím môi, ngoảnh đầu sang nơi khác.

Ta hoảng loạn, dường như cảm thấy mình đã phạm lỗi rất lớn. Lập tức hấp tấp lay cánh tay của Tứ Bà Bà, hoảng loạn nói.

"Bà Bà là Đường Trân a. Đường Trân, Đường Trân. Ta ta có hải đường, bà bà thêu trên áo, ở đây ở đây, bà bà nhìn đi."

Ta vội đưa tay áo ra, hai mắt mờ mờ vì say rượu khẽ nấc lên, lắc lắc cánh tay, chỉ lung tung.

Bốp.

Một tiếng thanh thúy.

Ta đầu lệch sang một bên, có chút ngây ngốc không hiểu, đưa tay sờ sờ bên má phải nóng rần.

Ta tóc tai rối loạn, trông Tứ Bà Bà dung nhan thấm đẫm nước mắt, cơ mặt run rẩy bi ai, nàng ấy nhìn ta, gằn giọng nói.

"Nghịch tử, nghịch tử!"

"Ta sai rồi bà bà, sai rồi bà bà đừng tức giận.."

Ta vội vàng níu lấy tay áo bà bà, hai chân khụy, định quỳ xuống, như hồi nhỏ, mỗi lần sai đều bị bà bà bắt quỳ hoặc phụ thân hạ lệnh đến từ đường quỳ xuống, Tứ bà bà hai tay giữ lấy cơ thể của ta, kéo ta vào lòng, liên tục đánh xuống, khóc lên.

"Nghịch tử tâm sói, ngươi thì giỏi lắm, bỏ lại chúng ta ở đây đi tới nơi liều mạng kia, nếu ngươi thật sự có chuyện, ngươi nói chúng ta sống sao đây? Đồ hài tử vô tâm, ta đánh cho ngươi đau!"

Ta hai mắt mù mịt, hắc hắc cười lên.

"Bà bà đừng giận, lần sau ta hứa về sớm về sớm ha ha."

Xung quanh chỉ còn tiếng cười ngu ngốc cùng những đợt khóc của Tứ bà bà, bên hông bị người nắm lấy, ta mù mịt nhìn dung nhan Tề Sách, hai chân đột nhiên mềm nhũn, hơi rượu bốc lên khiến ta đánh cái nấc cụt.

Tề Sách ôm ta vào lòng, hướng tới người trước mặt mà nói.

"Nàng ấy say rồi, bà bà trước đem Ngũ thúc về phòng nghỉ ngơi đi, bổn Hầu đưa nàng ấy trở về."

Sau đấy ta không tài nào phân biệt được mặt đất và bầu trời, dường như hơi rượu làm hỏng đầu óc rồi, ta mơ màng nằm trong lòng Tề Sách, được hắn yêu chiều bồng lên, bước chân hắn kiên định, đem ta nhẹ nhàng rời đi.

Ta dựa vào l*иg ngực rộng lớn của hắn, nghe tiếng tim đập nhịp nhàng, ta ngẩng đầu trông thấy một bên cằm cương nghị, phía trên ấy là dung nhan đẹp đến thần hồn điên đảo của nam nhân.

Ta không ngoan, móng vuốt đặt lên mặt hắn, ra sức giày xéo.

Dường như bản tính trở về, ta nhe hàm răng, lưu manh mà nói.

"Mĩ nhân từ đâu mà xinh đẹp đến thế này."

Tề Sách cúi đầu nhìn ta, ánh mắt y như vạn vì tinh tú, diễm lệ vô cùng, khóe miệng khẽ nhếch, mặt mày tuấn tú mà bảo.

"Thích không?"

Ta bị nụ cười hắn làm cho đầu óc mụ mị, ngốc nghếch hô vang.

"Thích thích thích, gia rất thích!"

Ta đưa tay ôm lấy hai má của hắn, nham nhở cong hai mắt mà cười.

"Mĩ nhân này là của gia, ai tới cướp, gia đánh chết hắn!"

Tề Sách cười xùy một tiếng, càng khiến cho đầu óc ta trống rỗng.

Bờ môi hắn đầy sắc màu, dường như đang gọi mời.

Ta bị choáng váng, tay níu lấy cổ áo hắn, ngẩng đầu, há mồm cắn lên.

Tề Sách cằm bị ta cắn lấy, in hằn dấu răng mờ nhạt, trông thấy vậy, ta lập tức chỉ vào mặt hắn cười ầm lên.

Rất đắc ý mà bảo.

"Gia đánh dấu rồi, của gia!"

Đáy mắt Tề Sách đột nhiên đen láy đi, sáng rực hơn cả vì tinh tú, hắn đưa sát dung nhan của mình đến trước mặt ta, hai mắt nhìn chằm chằm, y ôn nhu cất lời.

"Đánh dấu như vậy không hiệu lực."

Hả?

Ta ngây ngốc, Tề Sách khóe môi khẽ cong, diễm lệ vô song, cười đến thập phần xinh đẹp.

Như yêu nghiệt tái thế.

"Để ta chỉ Tướng Quân cách đánh dấu nhé."

Họa thủy, một nụ cười đánh sập mười tòa thành.

Ánh trăng hôm ấy so với người này cũng không diễm lệ bằng.

Nếu không ta cũng không bị hắn làm cho đầu óc mụ mị, choáng váng chìm vào giấc mộng nhân sinh.

Màn lụa lay động, nến đỏ dần tắt.

Mười ngón đan nhau, tàn hoa rơi vãi.

Mễ Bối. Hắc hắc, viết H được tận 2 dòng, tôi có tiến bộ! Ôi, lại ê răng rồi (khóc)