CHƯƠNG 41

Đến lúc này, thương thế của Cố Kình đã được xử lý cũng ổn, huống hồ còn có viên thuốc kia trợ lực, đã khôi phục bảy tám phần. Sau khi uống thuốc, nghỉ ngơi mấy canh giờ, vừa tỉnh dậy thì thấy Diệp Minh Hoan ngồi ở mép giường, ở bên cạnh hắn một tấc không rời, đang nắm tay hắn, mơ mơ màng màng ngã qua đầu giường.

Cố Kình khẽ vẫy lui những người trong lều ra ngoài.

Diệp Minh Hoan vốn chỉ là rất mệt mới ngủ gật một giấc, lúc này bị Cố Kình sờ lên mặt lập tức bừng tỉnh.

"Ưʍ... đại ca.”

Cố Kình vươn cánh tay dài, định bế y lên giường. Diệp Minh Hoan vội vàng tự bò lên, “Đại ca, cảm giác thế nào?”

Cố Kình lắc đầu, như suy tư điều gì, vuốt ve những lọn tóc trên trán, vuốt ve gò má thiếu niên, tỉ mỉ đánh giá toàn thân y mấy lần, như là đang ngắm bù lại cho trái tim trống rỗng vì nhớ thương người hơn một tháng nay.

"Đệ… không giận ta nữa?”

Giọng nói của Cố Kình lúc này ồm ồm khàn khàn như giấy ráp đã bị mài qua.

Diệp Minh Hoan có chút xấu hổ lảng tránh ánh mắt hắn, lại nghĩ, bây giờ người ấy chịu nói huỵch toẹt, thế không ngại giải quyết việc này đi.

“Có phải đại ca còn thiếu ta một lời giải thích hay không?”

Cố Kình thấy một giây trước tiểu hài nhi còn dịu dàng, vừa bị chọc ống phổi một cái thì lập tức như kẻ thù không đội trời chung với hắn, trong lòng âm thầm bật cười.

“Còn muốn ta giải thích như thế nào…” Cố Kình thở dài, “Vì sao ta làm như vậy, lòng ta nghĩ gì, đệ còn không rõ hay sao?”

"Ta không rõ.” Diệp Minh Hoan cứng đầu cứng cổ nói, "Ta không rõ… Không rõ đó!”

Nói câu sau, không biết nhớ tới cái gì, đáy lòng thoáng chốc nổi lên muôn vàn ủy khuất, giọng cũng mang theo tiếng khóc nức nở.

Cố Kình lập tức ôm gọn người vào lòng trấn an, nghe thấy thiếu niên trong l*иg ngực mình lên án: “… Huynh là đồ lừa đảo!”

"Phải. Đại ca tội đáng chết vạn lần, làm thì đã làm rồi, cũng chẳng sợ quả báo. Minh hoan muốn gϊếŧ muốn xẻo, muốn xử lý như thế nào thì tùy đệ.”

Diệp Minh Hoan đánh một chưởng lên ngực Cố Kình, “Huynh đừng có mà ở đây bẻm mép! Huynh biết rõ ta!…”

Cố Kình thấy có chuyển biến tốt lập tức bắt lấy cơ hội, nhanh chóng càng dịu giọng và ôn nhu, một mặt giả vờ đau, một mặt vùi đầu vào cổ Diệp Minh Hoan, “Minh Hoan, cứ đánh đi, xả giận xong trong lòng đệ cũng có thể dễ chịu hơn một chút.”

Thật đúng là thả rắm chó! Diệp Minh Hoan chửi thầm nhưng cũng không dám nói, thực ra mỗi khi kề cận bên người hắn, chỉ làm trong lòng y càng khó chịu hơn cả hắn.

Lúc này lời cũng đã nói ra, đối mặt với Cố Kình, Diệp Minh Hoan chẳng còn một phân tôn ti đại ca tiểu đệ nữa, mở miệng cũng không lớn không nhỏ, “Đồ hạ lưu hư hỏng nhà huynh, dùng phương pháp gì không dùng, lại cứ thích giả thành người xa lạ tới làm nhục ta như vậy! Nếu huynh không phải đại ca ruột của ta, ta đã sớm một kiếm gϊếŧ huynh, rồi tự vẫn, đỡ lôi thôi!”

Cố Kình nghe xong mặt cũng trở nên trầm trọng, vội vàng dỗ: “Đừng khóc… Thực ra đại ca không yên lòng, đại ca cũng sợ hãi. Thật sự không còn cách nào khác, lại nhớ đệ khôn cùng mới nghĩ ra hạ hạ sách ấy. Chỉ là nghĩ, nếu cả đời này không thể cùng đệ ở bên nhau, chú định chỉ có thể dùng thân phận huynh trưởng nhìn đệ trưởng thành, cưới vợ sinh con, sau đó quãng đời còn lại không liên quan đến đại ca nữa, như vậy, dù cho có được đệ một đêm, cũng khiến đại ca ghi nhớ cả một đời…”

“Còn nhớ đại ca đã từng nói gì không, đại ca thân là thống soái, lúc nào cũng phải suất lĩnh tam quân chinh chiến, mà chiến trường vạn biến trong chớp mắt, sinh tử khó định, chẳng ai chắc chắn được điều gì, biết đâu có một ngày nào đó, tựa như hôm nay, đại ca sẽ chết trận sa trường…”

Nói đến đây, Diệp Minh Hoan chợt nhớ tới viên thuốc cứu mạng kia, “Rõ ràng huynh có thuốc bảo mệnh như vậy, vì sao…” Vì sao bỏ ở chỗ y, huynh thật sự không muốn sống nữa sao?

“Thứ ấy cũng không phải thần đan có sức mạnh lớn lao gì, lúc đó ta đi vội, chỉ nghĩ, nếu ta xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì, không thể trốn khỏi bàn tay định mệnh để tới gặp đệ, vậy để lại một vật bên người cho đệ, sau này cũng còn cái để tưởng niệm.”

Diệp Minh Hoan nghe xong, xoang mũi phát chua, nước mắt rơi càng nhiều, y mạnh mẽ khóa ngồi trên người đại ca, đôi tay bịt chặt miệng hắn.

“Nhưng huynh có từng đoán cảm giác của ta không?” Diệp Minh Hoan khàn cả giọng, “Một năm trôi qua, ta vì việc này mà tinh thần lẫn thể xác đều mệt mỏi, chịu đủ khổ sở như thế nào! Huynh biết tâm tư của ta, nhưng huynh làm sao biết được, mỗi khi đối mặt với người ca ca ruột là huynh, trong lòng ta có bao nhiêu chua xót, bao nhiêu tự ti tự thẹn chứ!”

Cố Kình mở tay y ra, cẩn thận hôn lên mười đầu ngón tay như bạch ngọc, “… Minh Hoan là có tâm tư gì với ta?”

“Huynh biết rõ cố hỏi!”

“Nói cho đại ca nghe…” Đôi con ngươi đong đầy tình yêu của Cố Kình nhìn thẳng vào đôi mắt thiếu niên.

Nháy mắt, Diệp Minh Hoan đã hãm sâu trầm luân vào đó, nhất thời ý loạn tình mê.

"Ta… không nói đâu…”

Cố Kình mừng rỡ nhìn bộ dáng xấu hổ ngượng ngùng này của y, ôm lấy vòng eo người, mổ hôn lên chóp môi đỏ thắm.

"Đệ không muốn nói vậy thì nghe đại ca nói.”

Giọng nam nhân khàn khàn từ tốn lại thắm thiết mạnh mẽ:

"Đệ là tia nắng đầu tiên trên bầu trời mà cả đời này Cố Kình ta gặp được, đệ là bảo vật quý nhất thế gian mà ta trộm được. Đại ca không phải người khẳng khái vô tư, lòng ta, hồn ta, đều ở trên người đệ, không thể khống chế du͙© vọиɠ muốn chiếm hữu đệ, muốn cướp đoạt đệ…”

“Đại ca hận không thể moi tim ra, để đệ nhìn cho rõ rằng ta đây yêu đệ nhường nào. Chỉ là lỗi mà ta phạm phải đã không thể cứu vãn tình cảnh, đệ tha thứ cũng được, căm hận cũng được, là quả nghiệt do chính ta làm ra thì ta nên tự mình nếm. Chỉ là, ta vốn không đòi hỏi quá nhiều, có lẽ trời cao thương ta, cho ta nhiều thời gian tốt đẹp như vậy. Dù là cuộc đời ta hôm nay ngày mai cứ tiếp tục như vậy, cũng là như ý cả đời…”

Thần hồn Diệp Minh Hoan đã sớm phiêu phiêu, hai mắt ướt nhòa, cảm thấy trận thổ lộ này ấy thế mà còn chân thành hơn cả moi tim móc phổi.

Đột nhiên y giống như bị rút cạn sức lực, mặt đỏ rần thở phì phò, kích động đến choáng váng, nhũn ra trên người Cố Kình. Hồi lâu sau, trong miệng còn líu ríu: “Huynh… huynh… đúng là hoa ngôn xảo ngữ…”

Cố Kình cuống lên, chợt tóm lấy tay y, ấn ngực trái đang quấn tầng tầng băng gạc của mình: "Đệ thật sự muốn cắt tim ta xuống, nhìn cho thật rõ một cái mới bỏ qua sao?”

Cố Kình dùng sức cực lớn, hơn nữa chỗ lúc trước chịu một chưởng, bây giờ có vết máu nhỏ thấm ra từ băng gạc. Diệp Minh Hoan nhìn lên, hoảng sợ, vội muốn rút tay ra: “Đợi đã, đại ca, vết thương!”

"Đừng quan tâm đến vết thương vớ vẩn kia. Có thương tích cũng đúng lúc, ta đây mổ ngực ra để đệ nhìn cho tường tận.”

Diệp Minh Hoan biết rõ đại ca đang nói bậy nhằm dỗ y vui vẻ, bây giờ chút oán hận cuối cùng ứ đọng dưới đáy lòng đã tiêu tán không còn một mảnh, lại nhìn đại ca bị thương khắp người, băng vải dường như quấn kín thân thể huynh ấy, trong lúc hai người xoắn xít với nhau, chỗ tốt hơn chút cũng thấm máu luôn, thế là lòng y càng mềm hơn.

"Huynh thật sự muốn chết, cũng chỉ biết làm đệ sợ.” Diệp Minh Hoan rất bực mình, muốn đánh hắn một cái nhưng rồi lại không đành lòng, lúc này xoay người muốn xuống, lại bị Cố Kình khoá trong l*иg ngực, không cho đi.

Trong lúc lôi kéo qua lại, tư thế khóa ngồi trên người Cố Kình của thiếu niên khiến cho cặp mông thịt no tròn của y đè lên háng đối phương mà cọ xát, tuy là cử chỉ vô tâm nhưng vẫn giống như lắc mông câu dẫn nam nhân.