Chương 13: Yêu tinh không xấu

Đất rừng nhiễm mùi tử thi, đầu heo vượng gầy chớp mắt bị đóng băng chuyển màu trong suốt, bông tuyết lả chả rơi giữa nền đỏ phá lệ chói mắt, tiếng nói mang theo hơi lạnh thấu xương đâm thẳng vào tai nam nhân anh tuấn “ Hay cho Tử Thần đại nghịch bất đạo, cả gan mưu sát phó trưởng môn.”

Móng vuốt cách mi tâm Vu Thanh Phong nửa li ngang nhiên bị một lớp băng nứt vở cản lại, nam nhân tên gọi Tử Thần đấy mắt xẹt qua tia lãnh ý “ Người ta muốn gϊếŧ, sao có thể còn sống đâu? Nhất định giáo chủ nhìn lầm.”

Lời vừa dứt, trước mắt hắn bạch y thiếu nữ có chút gấp gáp đoạt đi nữ hài. Đôi mắt sắc như dao phóng tới “ Lần sau ngươi dám làm hại nàng, đừng trách-“

Chưa gì hai tay Trần Khanh Ngôn đã bị móng vuốt to lớn chế trụ. Nắm cằm nàng, Tử Thần áp sát đến “ Đừng trách gì? Ngươi có thể làm gì ta? Ha ha giáo chủ ngươi còn không phải nằm dưới thân ta...”

“ Chát!!!”

“ Hỗn láo!”

Tử Thần ôm bên mặt nóng rát, còn chưa phản ứng kịp, một cổ lực đạo lớn đánh hắn bay ra, đυ.ng thẳng vào góc cây, hơn nửa người hắn đã bị đóng băng. Trần Khanh Ngôn bóng lưng đi xa, chừa lại một một câu “ Ước định còn chưa đến lúc, ta vẫn là chủ tử ngươi. Lần sau tái phạm, giáo điều chờ lệnh.”

Thực ra tình hình hiện tại không đơn giản như vậy, vượt giai ngộ thương đã là chuyện khó khăn, huống chi Trần Khanh Ngôn lại còn lấy tu vi cơ trúc hậu kỳ đi đánh yêu thú huyết mạch thượng cổ có thể một hơi cắn nát tu sĩ kim đan.

Trên lệch không còn là một cấp độ.

A Chỉ có hai chiêu cơ hồ đã nuốt gần như tất cả linh lực của nàng, nếu còn ở lại Tử Thần phát giác ra, thật sự là nguy hiểm khôn cùng.

Trên trán bản thân lấm tấm mồ hôi, Trần Khanh Ngôn không mấy quan tâm, đôi tay lạnh lao nước mắt cho hài tử không ngừng run rẩy trong lòng “ Khanh Vân ngoan, người xấu bị tỷ đánh rồi, không làm hại tới muội nữa đâu.”

Từ lúc hơi bạc hà hương xông thẳng vào mũi, Vu Thanh Phong đã lấy lại được bình tĩnh nhưng không hiểu sao nước mắt cứ rơi mãi, nỗi sợ thấu tận tim gan vẫn còn đó, cơ thể chỉ biết rút sâu vào ngực người này tìm kiếm an ủi. Rõ ràng cơ thể là lạnh lẽo vậy mà cứ làm nàng ấm áp kỳ lạ.

“Ấy đừng, Phó giáo chủ khóc nhè mà bị người khác thấy làm sao bây giờ?” nói rồi Trần Khanh Ngôn hết nhìn đông tới nhìn tây, thấy có người gần đó. Nửa khuôn mặt lộ ra ngoài lớp mặt nạ biểu tình ủy khuất vùi vào ngực nhỏ của Vu Thanh Phong “ Tỷ thật không biết giấu mặt vào đâu a~”

Vài từ ‘phó giáo chủ’ bừng tỉnh người trong mộng, cớ sao nàng lại quên, người này là đứng đầu lũ quái vật kia.Vu Thanh Phong tức khắc cứng người, đối với nữ tử này chống cự muốn thoát ra.

“ Thật khai, muội lớn như vậy còn tiểu bậy.” Trần Khanh Ngôn ngửi ngửi, cho là Vu Thanh Phong chống cự vì thẹn thùng. Nhanh chống đừng dậy, kéo Vu Thanh Phong đi.

“ Ngươi muốn đi đâu?”

Khi nói chuyện thủy trung Vu Thanh Phong cố kéo khoản cách, càng là như thế Trần Khanh Ngôn càng nhích lại gần hơn “ Xa cách mười năm khó trách muội lạ lẫm, nay ta cùng tắm chung bồi đấp tình tỷ muội đi.”

“ Ta, ta tự tắm được.” Nhớ tới Thượng Quang Phong Linh đã nói cơ thể của nàng chỉ được phép cho trượng phu nhìn, Vu Thanh Phong cấp tốc nắm cổ áo lùi về phía sau. Biểu hiện trinh phụ vì phu quân thủ thân như ngọc này vào mắt Trần Khanh Ngôn chẳng khác nào dê non thơm ngon chưa trải sự đời càng kí©h thí©ɧ lòng đam mê chăm sóc của tỷ tỷ già, bế ngang hài tử còn đang vùng vẫy không ngừng lên “ Khanh Vân ngoan, chúng ta đều là nữ nhân, không cần ngại.”

Cứ thế Vu Thanh Phong hết bị cướp thịt lại bị cướp sắc mặc dù nàng chẳng có giá trị nhan sắc gì, mơ mơ màng màng như miếng thịt béo bị sói đầu đàn cưỡng chế tha về hang ổ.

Thực tế đúng hang thật, chưa bước vào đã nhìn thấy một tầng sương mù mờ ảo bao quanh, cửa hang động một lớp ánh sáng trắng ngần che kín, chỉ thấy Trần Khanh Ngôn phẩy nhẹ ống tay áo, màng ánh sáng tự động tách ra cho hai người đi vào rồi tự động khép lại bảo vệ thứ bên trong.

Tiếng nước chảy “ lách tách’ êm dịu vào tai làm lòng người bất giác thanh tĩnh, không gian mang nhàn nhạt cảm giác khoan khoái khiến cơ thể Vu Thanh Phong nhẹ nhàn, tưởng chừng giáy tiếp theo cơ hồ có thể bay lên, hồ nước kim quang sáng rực một vùng, thậm chí bề mặt nước không khí chẳng khác gì ngàn vạn ngôi sao lấp lánh không ngừng bay lên từ nơi cội nguồn ánh sáng.

Vu Thanh Phong xem đến mê mẩn, nửa thân dưới tự nhiên cảm thấy trống trãi, nàng phải dời mắt nhìn xuống. Hai bắp đùi non mền bại lộ sạch sẻ trước mắt nữ nhân, Trần Khanh Ngôn vẻ mặt hết sức chính kinh xoa xoa da thịt nàng “ Khanh Vân nâng chân lên để tỷ tuột quần.”

“Aaaaaaaa---“

“ Tẹtttttt!!” Cái quần tức khắc bị tét thành hai nửa lủng lẫn theo chân, Vu Thanh Phong rút trong gốc tường, một tay che đậy dưới thân, một tay nếu kéo mãnh vãi duy nhất trên người, nước mắt lưng tròng “ Đừng tới đây, xin ngươi...đừng hủy...của ta, trong sạch.”

Hai chữ cuối cùng dương nhiên không thể nào thốt ra khỏi miềng, quá ngượng a.

Y phục vừa mới mai cứ như thế bị làm hỏng, kẻ phá hoại hoàn hảo hóa thân thành người bị hại, Trần Khanh Ngôn cưng chiều cười cười “ Hảo, hảo, là tỷ tay chân vụng về. Muội đừng sợ, tỷ sẽ chịu trách nhiệm mà.”

Nhân lúc Vu Thanh Phong ngẩn người mặt bị linh khí hun càng lúc càng đỏ, Trần Khanh Ngôn dụ dỗ cởi đi lớp áo trung y cuối cùng, hài tử toàn thân xích͙ ɭõa ái ngại nâng mắt nhìn lên như cô vợ nhỏ giao phó cả đời cho trượng phu tại đêm động phòng hoa trúc “ Ngươi thật sự sẽ chịu trách nghiệm sao?”

“ Được, được còn bây giờ đi tắm đi cô nương.” Nghe tới đây mặt Vu Thanh Phong càng bị nướng chín đỏ hơn, chưa kịp nói lời tâm tình gì bạch y thiếu nữ một mạch vừa bất lực vừa buồn cười đẩy nàng vào dòng nước phát sáng.

Nhìn bên ngoài đã thấy dòng suối này không bình thường, đến khi ngâm mình vào càng thêm chấn kinh, phần nhiều là mừng rỡ. Vu Thanh Phong ăn qua không biết vao nhiêu trái đắng, da thịt trẻ con non mền không tránh khỏi vướng lại những vết sẹo thô ráp, thế nhưng bây giờ giừơng đang tái sinh một lần nữa. Cảm xúc dễ chịu khoan khoái xông đến tận linh hồn.

“ Tí tách.” Tiếng nước biến động vang lên, lại có thêm một người ngâm mình vào, quả nhiên đang vẩy nước bơ tới đây. Dùng đầu gối nghĩ Vu Thanh Phong cũng biết đây là ai, dây thần kinh vừa thả lõng lần nửa căng chặt.

“ Ngươi đừng có hỡ chút là dính lại – “ Hai từ “ được không?” đống băng lại ngay cổ họng, Vu Thanh Phong ngây dại khí huyết có dấu hiệu nghịch lưu quên luôn chớp mắt nhìn tuyết tiên nữ vì thiếu đi nửa chiếc mặt nạ để rồi lạc nơi phàm gian huyền ảo.

Giữa lớp khói sương trắng xoá dung nhan băng tinh ngọc khiết càng thêm phần tinh thuần không nhiễm màu trần thế, ánh mắt xám sáng màu tinh khiết sắc bén lạnh lẽo lại có tia ôn văn nhĩ nhã thoáng qua, môi mỏng đỏ tươi màu máu điểm tô nổi bậc trên lớp tuyết trắng màu da, mỹ đến tê tâm liệt phế con người thế nhưng cố tình không có nửa phần diễm ý, ngược lại hàn lãnh thấu tâm can khiến vạn chúng sinh phát rung từng đợt, phỏng chừng vô tình lạc vào một liếc mắt giai nhân liền đã tự nguyện hóa thành băng đá.

“ Phụt!!!!” Máu đỏ tung bay, lỗ mũi Vu Thanh Phong tràn đầy màu sắc rực rỡ không thu gì bản mặt, nguyên nhân gây án Trần Khanh Ngôn hốt hoãn tiến lại lo lắng, mà nào nhận biết ra nàng càng đến gần máu mũi phun trào càng thêm mãnh liệt.

" Khanh Vân, bình tĩnh vận khí, lưu chuyển khí huyết." cơ thể uống lượng đường cong hoàn mỹ trần trụi tới gần, túng lấy đầu Vu Thanh Phong ép vào khe núi phì nhiêu, đỉnh núi đóa hoa hồng sắc kí©ɧ ŧìиɧ đập thẳng vào con mắt.

“ Phốc!!!” Quả nhiên nửa giây sau lỗ mũi thứ hai bắn máu tung tóe, công suất trào máu gia tăng gấp đôi.

Lớp da trắng ngần nhiễm đầy huyết dịch hồng sắc, tiên cảnh cực độ yêu mị diễm lệ kí©h thí©ɧ.

Nhanh nhanh bịt mũi, ý chí sinh tồn Vu Thanh Phong chổi dậy, vùng vẫy khỏi Trần Khanh Ngôn vội vả quay người lại, dùng tốc độ nhanh nhất từ lúc bú sữa mẹ tới giờ vọt đi càng xa càng tốt.

“ Cẩn thận-“

“ Binhhhhhh”

Tản đá bị nhiễm máu đỏ, Vu Thanh Phong ngu ngốc vì cầu sinh lại đi tự tử, trán bị lũng một lỗ lớn cùng với hai lỗ mũi tam kiếm hợp bích, nhất thời nhuộm đỏ mặt nước, không ngoài dự đoán Vu Thanh Phong bất tỉnh chìm xuống nước. Trần Khanh Ngôn kịp lúc đỡ lấy, nhanh tay đưa chút linh lực cuối cùng vào người nàng, tức giận bản thân “ Linh thảo phối hợp cùng linh tuyền công dụng quá lớn với phàm nhân. Khanh Vân, là tỷ tỷ hại muội.”

Dòng nước nhiễm đỏ có xu hướng gia tăng phát sáng, mùi máu ngon ngọt mang theo linh khí nồng nật khắp hang động, màng trắn dù mạnh mẻ sắp không che giấu nổi bảo vật bên trong, trung tâm hương vị Vu Thanh Phong vết thương phải mất một lúc nữa mới lành hẳn. Trần Khanh Ngôn biết một khi mùi vị bảo linh kỳ nhân bổ dưỡng bại lộ giữa bầy yêu quái sẽ khủng khϊếp thế nào, dung nhan băng lãnh tuyệt mỹ nhất thời đen lại, tay trái giơ lên, từ y phục rách nát của Vu Thanh Phong nửa miếng ngọc bội bay qua, bị Trần Khanh Ngôn nắm lấy áp lên ngực nữ hài.

Vị đạo ngon ngọt không giảm nhưng cũng không có tăng thêm, màng trắng sắp vỡ nát trụ vững trong giây cuối cùng.

Nếu, nếu là ngọc bội hoàn chỉnh thì mọi chuyện đã khác.

Trần Khanh Ngôn rũ khóe mi , tự trách mình ngu ngốc, tại sao lúc trước gặp Vu Tiêu Hào lại không lấy đi nửa miếng ngọc còn lại.

------“”------

Náng sớm vương cao không thể xua tan hơi lạnh trong ưu linh thung lũng bốn mùa đều mang theo hơi thở băng giá, anh đào hoa lưu luyến từ biệt chiếc lá cuối cùng trên cơn gió đầu đông, sân nhà không lớn lớp lá dưới cây mẹ bay bay vì bước chân con người như muốn chào đón đứa em út gia nhập.

Ngôi nhà nhỏ lạnh lẽo, tiêu điều không có đơn cô, bạch y chủ nhân đã sớm đi trong bóng đêm đầu ngày thay vào đó ba vị khách đến thăm trong ánh nắng đầu tiên có thêm tia nhân khí.

“ A Vân, ngươi nói phó giáo chủ như thế nào? Là tỷ tỷ hay muội muội đây? Dễ kết giao hay không? Có chê chúng ta thân phận thấp không? Chịu cùng chúng ta đi chơi sao?...”

“Ngươi hỏi nhiều vậy làm gì? Không phải sắp thấy rồi sao?!”

Trên hành lang kao nhân dẫn đầu đi trước cung kính nâng lên y phục hài tử bước chân có điểm vội vàng mang theo một phần bất lực bởi hai hài đồng đi sau mình không ngừng lải nhải. Đúng hơn là vì nam hài ở giữa vừa hưng phấn vừa tò mò không ngừng ồn ào, nữ hài phía sau lên tiếng bảo vệ lỗ tai.

Sắp đi đến căn phòng duy nhất lão nhân ra hiệu bảo hai hậu bối im lặng, nam hài có hơi nhiều lời ngoan ngoãn bưng kính miệng tự giác hạ nhẹ bước chân.

“ Cóc cóc.” Tay già gõ cửa phòng, nữ hài tri kỹ bước đến nhận y phục từ tay lão nhân.

“ Bịch.”

“ Ui ya đau!” Trong phòng tiếng vật thể từ trên giừơng rớt xuống sàn nhà kèm theo âm hưởng rên la thấm thiết mà non nớt vọng ra, đàn chim trên ngọn cây anh đào bị kinh động thi nhau bay tán loạn.

“ Phó giáo chủ đây là...té giừơng, phốc ha ha ha”

Trước cửa nữ hài tên gọi A Vân lười cho đồng bạn đang cười khoái chí một cái liếc mắt, nét mặt đạm bạc vốn có xẹt qua một tia khinh thường.

Của môn giải khai, hài tử đầu tóc rối tung, quần áo xóc xết ôm trán mơ mơ màng màng đi ra, chân nhỏ vấp phải thiềm cửa muốn ngã xuống dạo lão giả sợ nhảy dựng, nhanh tay dỡ lấy nàng.

“ Bá bá, ta không mua kẹo đường.” Nhìn thấy người đỡ là ai Vu Thanh Phong rì rì nói ra một câu, tay bắt lấy cánh cửa ý đồ đi vào ngủ tiếp.

“ Tiểu Phong, đây là Bạch Lang giáo.”

Một câu trần thuật không mang theo cảm xúc thức tỉnh kẻ mê say. Hình ảnh đại ngục trần gian in sâu trong tâm trí, kèm theo là nổi sợ không bờ bến, cơn ác mộng hôm qua lý như tái hiện ngay trước mắt. Tay nhỏ rung rung nắm góc áo lão nhân muốn kéo vào phòng, thần sắc Vu Thanh Phong tái xanh không đơn thuần chỉ là sợ hãi “ Bá bá tới đây làm gì? Mau theo ta trốn đi, nơi này rất nguy hiểm.”

Lão nhân nhìn như già cả ốm yếu thế nhưng Vu Thanh Phong đã dùng đến nội lực người vẫn không chút di chuyển “ Tiểu Phong không cần sợ, ta vốn là giáo đồ Bạch Lang giáo, phụng mệnh giáo chủ dẫn ngươi đi kiểm tra linh căn.” Nói rồi đối với A Vân phân phó “ Mau vào hầu hạ phó giáo chủ mặc y phục.”

Cửa gỗ nhanh chóng khép lại, hai từ “ hầu hạ” làm a Vân thiếu chút nữa không kiềm chế được cảm xúc, tay cầm y phục nắm lại thành quyền, vải lụa thượng hạng hình thành một vệt nhăn lớn. Trong phòng còn hai người nàng nhìn thẳng vào phế vật chỉ biết rung sợ không biết từ đâu nhặt về kia, không giấu nổi khinh bỉ “Giáo chủ xuất biết bao linh dược chỉ để dưỡng ra một thứ hèn nhát thật là lãng phí.”

“ Ngươi, ngươi cũng là yêu quái sao?”

Trong mắt nàng Vu Thanh Phong không khác gì một vũng bùn dơ bẩn thấp kém, miễn cưỡng diễn kịch “hầu hạ” thứ bẩn tay đã là giới hạn cuối cùng chứ đừng nói gì là trò chuyện.

Nháy mắt điểm nguyệt Vu Thanh Phong không cho cơ hội chống cự, dùng cách nhanh nhất ép phế vật mặc y phục mới, cả quá trình A Vân không cho đối phương một cái liếc mắt. Đương nhiên biểu hiên đau đớn của Vu Thanh Phong khi bị nội lực của mình đả thương nàng cũng không quan tâm đến, đơn giản quay người đi bỏ lại một câu đe dọa “ Chuyện này chỉ là lễ gặp mặt, dám lên tiếng mách lẻo dù chỉ một chữ liền có cảm thụ thoải mái hơn chờ ngươi. Còn nữa, tiếp theo biểu hiện cho tốt vào, ta không nghĩ phí công xem chừng thứ vô dụng.”

Cảm giác tứ chi bị cương cứng giảm bớt, chỉ ngăn ngắn nửa khắc trên người nàng phổng chừng đã có thêm hơn mười đạo nội thương, không tính nặng cũng không để lại dấu vết nhưng toàn chổ hiểm, động một chút sẽ đau tới não.

Tới nước này ngu đến đâu Vu Thanh Phong cũng có thể nhận ra đối phương là có địch ý.

Thân ở hang hùm miệng gấu cứ ngỡ mình gặp được cố nhân nào ngờ chính là một con dã thú khác, tâm tình rơi xuống dáy cốc cộng thêm lòng kinh sợ chưa phai mờ, Vu Thanh Phong cố ép mình đứng vững, môi tái xanh nhã ra hai chữ “ Đã, đã rõ.”

Thanh âm đứt quãng, thường hay nói lắp đại biểu cho con người hèn nhát thiếu chủ kiến, điều này càng làm A Vân tăng thêm khinh thường đối với vị phó giáo chủ trên danh nghĩa. Vì thế càng không muốn náng lại thêm giây nào nữa.

“ Thiên Nhai lâu còn nhiều việc, ta đến phải đến phụ giúp giáo chủ. Bá bá, thật xin lỗi, ta không thể bồi tiếp ngươi.”

“ Haizzz, Nha đầu ngươi thế nào cùng giáo chủ giống nhau cuồng việc a? Còn không suy nghĩ ngã bệnh cùng lúc, ai đến trụ chúng ta đây?”

“ Ân, thân thể ta thật tốt, bá bá không cần khuyên ta nghỉ ngơi đâu.” Bóng lưng nữ hài gầy gò đi khuất bóng, lão nhân vốn là muốn mượn cớ bồi phó trưởng môn cho nàng thả lỏng một khoản thời gian. Tình hình hiện tại xem ra là cho nàng thêm cong việc. Lão biết A Vân luôn luôn cố gắng gánh vác cùng Trần Khanh Ngôn bấy lâu nay, công sự nặng nhọc không phù hợp với độ tuổi nàng vẫn cắn răng vượt qua không nửa câu oán than. Nếu Vu Thanh Phong không xuất hiện giáo chủ kế nhiệm hết chín phần là rơi lên đầu nàng.

Người thay thế thực lực lẫn tư cách đều không đủ, khó làm người tin phục, khiến hắn phát sầu. Mở lời bất giác hạ đi một phần cung kính, thêm vào hai phần nghiêm khắc “ Sau ba tháng đại lễ sắc phong phó trưởng môn sẽ được cử hành. Hiện tại ta xem ngươi như một tiểu bối cần bồi dưỡng cấp tốc mà đối đãi, vạn nhất có điều mạo phạm, già ta ngày sau lãnh tội.”

Ngụ ý chuỗi ngày tiếp theo vô cùng khổ cực bắt ép Vu Thanh Phong hiểu ra tính nghiệm trọng của vấn đề. Thân thể già nua rung rẩy hướng nàng quỳ xuống xem như hạ lễ của một thuộc hạ nên có cho lần gặp mặt đầu tiên. Đầu gối chưa chạm đất bị nữ hài năng lên, không nói được người đáng tuổi ông nội mình quỳ có cảm tưởng gì, chính là tác phong kia cùng Vu Tiêu Hào tương tự đã đủ làm Vu Thanh Phong không nhận nổi “ Ta... ta sau này liền nghe theo bá bá.”

Chỉ có ngoan ngoãn nghe lời mới có thể từ hang hùm miệng sói giành lấy cơ hội sống sót.

Với lại là người quen, nổi sợ lạc giữa bầy yêu tinh cũng ít hơn một chút.

Ngoại trừ mất đi 8 phần phúc hầu hiền hòa, bá bá bán kẹo đường không có quá nhiều thay đổi, bóng lưng còng dẫn đầu bước lên đường mòn sau nhà bằng tốc độ chậm chạp, thỉnh thoảng lão giả ngừng lại thở hỗn hển vì sức yếu như bao lão nhân bình thường khác, bên cạnh nam hài vẫn tung tăng nện bước nói cười rộn rã lên tiếng hối thúc trên con đường tiêu điều.

Thậm chí Vu Thanh Phong có ảo giác phải chăng mọi chuyện chỉ là giác mơ mà thôi, nàng không phải còn đang xuống núi mua kẹo đường cho Thanh Nhiên đây sao?

Cơn đau từ vết thương được A Vân ban tặng cùng cảm giác vô lực theo từng bước đi do thiếu máu kéo nàng về thực tại.

“ Này, sao mặt muội trắng vậy? Đau ở chỗ nào hay bị thương ở đâu? Kia, ông già ngừng lại đi, phó giáo chủ muội muội có chuyện rồi.”

Trái với vẻ lo lắng quá mức của nam hài, lão nhân tiếp tục bước đi, từng chút kéo dài khoảng cách, đầu không thèm lây động dù chỉ một chút, lời nói già khàn khàn hiện lên trách cứ “ Một con đường nhỏ cũng đi không xong, sau này ngươi làm sao tiếp nhận Bạch Lang giáo. Tốt nhất bị thú rừng phanh thây ở đây đi, đỡ phải dẫn chúng ta lên bước đường diệt vong!”

“ Đừng kéo một đứa nhỏ mấy tuổi đầu vào cuộc phân tranh của người lớn các người. Mau xin lỗi muội ấy đi....Ê, ê ông đi luôn thật hả? Bỏ hai đứa nhỏ giữa rừng, cái đồ vô trách nhiệm này!” Mắng với không khí một hồi dài, đối tượng mắng đã đi không thấy tâm hơi. Nam hài còn chưa nguôi giận dậm dậm chân quát to “ Ông đợi đó đi, cái thứ ông khinh thường sẽ đi về làng trước ông!!!!”

“ Đi, muội muội, ta cõng ngươi đi đường tắt.”

Nhiệt tình thật sự quá mức, Vu Thanh Phong kéo xa khoảng cách với nam hài không ngừng đi đến gần “Ta nhớ không lầm mới gặp ngươi lần đầu đi. Huống chi nam, nữ khác biệt.”

“A, muội nói đúng. Vậy muội ở yên nha, ta đi đây.”

“Khoang-“ chưa nói xong người đã như một cơn gió chạy mất dạng. Vu Thanh Phong triệt để đứng hình “Ngươi bỏ ta một mình nơi xứ lạ chắc có trách nhiệm hơn bá bá ha.”

Trả lời nàng là một khoảng không yên lặng.

Thời gian từng chút trôi qua đồng nghĩa nguy hiểm nhiều thêm một phần. Thanh Bạch sơn non xanh nước biếc còn có sói hoang lượng lờ, độc xà tùy thời lấy mạng huống chi thâm sơn cùng cốc, yêu quái hoành hành này. Nghĩ tới đây Vu Thanh Phong không khỏi lạnh sống lưng, hay là theo đường cũ trở về ít ra không xui tới mức gặp yêu tinh tiên sinh liền đi.

Hít thật sâi lấy dũng khí, Vu Thanh Phong khí phách quay đầu trở về chạy như điên. Giữa đường có con hươu ngơ ngác đứng, nàng dứt khoát tung người nhảy qua.

“ Ngươi đi đâu vội thế?”

Là, là con hươu nói chuyện!!!

“ Bịch.” Mất thăng bằng té chỏng vó Vu Thanh Phong kinh ngạc nhìn lên, đối diện bộ y phục cũ con hươu ngập trong miệng, trọng điểm còn có vết máu.

“ Aaaaaáaaa ba má ơi, con nai ăn thịt người. Hu hu... đại sư huynh, nhị sư huynh mau tới cứu ta hu hu.” Lập tức Vu Thanh Phong từ một con người có đam mê ăn đất không lối thoát biến thành khỉ khóc nhè một lòng sắc son vọt đến ôm cây quên lối về, dưới thân cây hươu con nóng lòng vồ hai cân trước lên cây ý đồ vươn tới kéo nàng xuống.

“ Ngươi đừng khóc, mau xuống đây ca ca không làm hại ngươi.”

“ Hươu ca, thịt ta dai lắm không ngon đâu. Huynh tha cho ta đi. Ta hứa sau này ta sẽ hành thiện tích đức, 15 hàng tháng ta sẽ phóng sinh cho con cháu của huynh mà hu...hu...hu.”

....v...v...

Một người một thú nhiệt tình cào cây, tưới cây nước mắt. Cuối cùng Vu Thanh Phong khóc đuối sức quá trực tiếp tuột xuống trước người con hươu sắp bỏ đi. Hươu ta đói bụng đến đầu ván mắt hoa, lão đảo ngậm lấy nàng mà nước mắt lưng tròng “ Giáo chủ muội muội, tiểu tổ tông a cuối cùng ngươi cũng chịu rớt. Ta đói sắp chết rồi nhưng người mà té ta đến cơ hội đầu thai cũng không có hu...hu...hu. Chăm ngươi mệt vậy thảo nào A Vân chạy trước a hu...hu.”

Vì thế hươu con lông tơ vàng óng xen chút màu cam sắc nước mắt nước mũi tung bay, sừng non vừa mới nhú thơm mùi tươi mới điên cuồng dụi nhẹ vào tay nữ hài không khác gì chó lấy lòng chủ. Quan trọng là lời nói, tác phong nhiệt tình quá lố thập phần tương tự một người Vu Thanh Phong gặp cách đây không lâu “ Ngươi, ngươi là nam hài lúc nãy?”

“ Tiểu tổ tông đừng đùa nữa. Muội kêu ta Hươu ca chẳng lẽ không biết ta là Hươu sao? Ta hảo đói, nhanh nhanh cho ta về nếu không sẽ có Hươu chết a.”

Vu Thanh Phong “.....”

Không đợi nàng kịp phản ứng, cơ thể đã quay một vòng tròn hoàn hảo trên không, vững vàng an tọa trên lưng con thú. Tiếp theo tiếng xé gió vang lên bên tai, cảnh vật xung quanh lùi lại với tốc độ không tưởng nhưng kỳ lạ trên lưng nai nhỏ không chút sốc nảy, ngay cả luồn khí lạnh vuốt qua cũng trở nên hiền hòa rất nhiều. Dần đà cảm giác kí©h thí©ɧ của tốc độ cao mang lại khiến Vu Thanh Phong hùa theo, đôi lúc còn vỗ vỗ Hươu ca hối thúc tăng tốc.

Nai nhỏ sớm đã nghiện phi nước đại tốc độ cao hôm nay được cổ vũ phá lệ cao hứng. Thế là vận hết tốc lực tông thẳng về trước. Gặp cỏ dậm nát tan, gặp cây nhổ luôn góc, gặp suối cắt nước chia làm đôi, gặp vách đá thẳng cẳng bay qua....Nhưng Hươu nào lại có cánh?

Giữ đồng bằng bằng phẳng bổng nhiên xuất hiện vách đá sâu vạn trượng, Vu Thanh Phong thật không có phản ứng kịp rồi theo lẽ đương nhiên nàng rớt xuống không chút do dự. Mắt thấy cảnh trước mắt là sắp tan xương nát thịt Vu Thanh Phong lông tóc dựng ngược, hồn chuẩn bị lìa khỏi xác. Trái lại Hươu con bị làm nệm thịt phía dưới vô cùng hứng khởi, vui vẻ kêu rào “ A Ưng, mau đến tiếp ngườiiiii.....”

“ Quáttttt!!!!!”

Tiếng la hữu lực vang vọng khắp núi đồi, chỉ thấy một tia chớp nâu xé gió phi đến, đôi cánh tám trượng uy phong đạp lên không trung vẻ một đường cong hoàn hảo tiếp được nữ hài nước mắt tung bay lên lưng mình, mỏ sắc nhọn vàng óng quát to lên tiếng kêu vương giả của bầu trời, móng vuốt đại bàng to lớn hữu lực hướng tới Hươu non bồi thêm một cú cho nó rớt nhanh hơn.

Trước vẻ mặt như bị táo bón tám tháng của con thú ăn cỏ, đại bàng ung dung phủi cánh bay vuốt lên bầu trời.

“ Ha tiểu muội muội không chào ca ca một tiếng sao?” Giọng đại bàng mang theo âm hưởng non nớt của một đứa bé loài người nên có.

Nó chở nàng lên cao tận hưởng không khí thiên nhiên tươi mát cùng cảm giác lăng lăng lơ lững giữa chốn mây trời phải nói là càng dễ chịu hơn lưng Hươu con nhiều nhưng dù gì đối phương cũng là một con yêu tinh Vu Thanh Phong hai tay siếc chặt lớp lông vũ dưới thân, đôi mắt nhắm nghiền không hề buôn tha lòng sợ hãi.

Như nhận ra tâm tình nàng, A Ưng lắc lư hạ thấp tầm bay, lên tiếng ủy khuất “Hôm qua nếu không có ta báo tin cho giáo chủ kịp thời, muội sớm làm mồi ngon cho tả hộ pháp. Không nghĩ tới muội là đồ vong ân phụ nghĩa a, còn ghét bỏ ta thân yêu quái. Oa, ta không muốn sống nữa, đâm đầu vô vách đá kéo muội chết chung cho rồi.”

“ Thì ra hôm qua là ngươi cứu ta?” Thảo nào Trần Khanh Ngôn có thể đến nhanh như vậy. Bổng nhiên bừng tỉnh, Vu Thanh Phong vội vả nói lời cảm tạ còn mang theo tia ấy nấy “ Tạ, tạ Ưng, Ưng ca ca. Còn Hươu ca, huynh ấy...” Phía dưới sâu đến nổi Vu Thanh Phong vừa nhìn đã sợ mất vía.

“ Ha hả, yên tâm không chết được. Thay vào đó, muội nhìn phía trước kìa.”

Tia sáng chói đập vào mắt, tòa tháp vàng son nguy nga cao sừng sững giữa tầng mây trắng ngần như mộng như ảo. Mặt trời bang trưa sáng rực cũng có phần lưu mờ đi khi đứng ngang hàng cùng tiên cảnh mỹ lệ này đây. Đôi mắt dần có dấu hiệu đau rát, Vu Thanh Phong dụi dụi mắt, lưu luyến nhìn nhiều thêm mỹ cảnh.

“ Đây là Thiên Nhai lâu trung tâm quang trọng của chúng ta. Là nơi cư trú của các vị trưởng lão có cấp bậc cao, đồng thời là nơi đưa ra những quyết định trọng đại trong Bạch Lang giáo. Linh khí hảo sung túc a~” Hít sâu một hơi, đại bàng nâu thỏa mãn mang theo Vu Thanh Phong hạ thấp, bay vòng quanh vách đá “ Muội muội chú ý, phía trước có đồ ăn.”

“ Đồ ăn gì-“ Còn chưa nói xong Vu Thanh Phong đã bị một quả lê đập thẳng vào mặt. Còn may nàng phản ứng nhanh bẻ luôn nhánh cây, hốt được ba quả, cắn thử một ngụm ngon ngoài dự kiến, Vu Thanh Phong hai mắt tỏa sáng ăn lấy ăn để.

Bay xuyên qua cây lê mọc trơ vơ nơi vách đá, mỏ đại bàng ngậm được hai quả, một hơi nuốt trọn. Dọc theo đường bay không những có trái cây mà còn có hoa thơm cỏ lại thơm ngát cả một vùng, độ cao hạ thấp dần xuất hiện vô số hang động ăn sâu vào vách đá. Cảnh này Vu Thanh Phong vừa mới gặp ngày hôm qua kèm theo ký ức không mấy gì tốt đẹp, nhất thời sắc mặt nàng khẩn trương lên.

“ Bạch Lang giáo được bao quanh bởi Ưu Linh thung lũng, với trung tâm là Thiên Nhai phong, cột đá xông lên tận mây trời. Từ xưa rất nhiều quỷ đả tường đã từng ở đây hại vô số mạng người, đây cũng chính là lý do khi muội và A Hươu chạm đến giới hạng Ưu Linh thung lũng lặp tức bị đưa đến đỉnh Thiên Nhai cho rơi xuống thi cốt vô tồn, sau đó nó sẽ ăn huyết nhục của muội và hại nhiều người hơn. Nhưng cái gì cũng có mặt trái của nó, khi chúng ta biết cách tránh né nó đồng thời lợi đυ.ng nó thì đây chính là bức tường thành vô hình vững trãi nhất giúp Bạch Lang giáo vượt qua biết bao cuộc tấn công. Hang ổ của phần lớn quỷ đả tường đã bị các trưởng lão rữa sạch, cải tạo thành động phủ cho họ bế quan tu luyện. Nên muội đừng sợ, bọn chúng không làm hại chúng ta được đâu. Hay nếu muội thích, ta bắt một con cho muội chơi nha ~”.

“Oa, Đại Bàng ngu ngốc là chim xấu!!!”

Đôi cánh dài chuyển hướng vào hang động gần đó, biết ở trong đó có quỷ cái nhát gan Vu Thanh Phong tiếp tục khóc lớn lên, đồng thời ôm chặt cổ đại bàng bẻ qua hướng khác phát tiếc bất mãn. Không ngờ là đường bay cư nhiên bị tác động, trở về quỹ đạo bang đầu.

“ Khá lắm, có tiến bộ nhiều so với hôm qua. Phải nhớ kỹ sau này gặp yêu quái muốn hại muội nhất định phải phản khán, tìm cơ hội bỏ trốn.” Với sức lực nhỏ bé của phàm nhân làm sao có thể ngang cản hành động của A Ưng cũng như yêu quái khác. Hiện tại đại bàng đã bay đến phía trên bãi cỏ xanh hôm qua, rồi đến nơi nàng chỉ có thể vô lực mặc cho hai tên yêu tinh cấu xé. Lúc này Vu Thanh Phong mới nhận ra ý đồ của A Ưng là gì. Bất giác hai mắt Vu Thanh Phong đỏ hoe, cảm giác ấm áp dăng trào nơi đấy lòng.

Hôm qua nơi này mang đến cho nàng tuyệt vọng cùng ám ảnh cả một đời. Hôm nay cũng chính nơi này mang nàng đến niềm tin về một thế giới hoàn toàn mới.

Bổng nhiên A Ưng bay cao lên, cảnh giác hơn bao giờ hết, tiếp tục đừng bay với một cách vô cùng cẩn trọng. Chỉ thấy ngôi làng mang trên người cái tên địa ngục dần đến gần, yêu tinh phía dưới mặt mài dữ tợn nhìn lên, với tay như muốn kéo cánh chim tự do vào mồm rộng tanh hôi, rồi ra sức ăn ngấu nghiến. Giữa ngôi làng vồm cầu hai bể máu đỏ rực một vùng tựa như con ngươi máu phản ánh lên sự chết chóc, phối cùng hình dạng răng cưa của cổng làng. Tắt cả tạo lên một hình đầu lâu hoàn hảo cắt đến Thiên Nhai phong “ Bạch Lang giáo bao gồm hai phân đường, cũng chính là hai ngôi làng cư trú hai mặt Nam- Bắc của Thiên Nhai phong được ngăn cách với nhau nhờ thánh địa và lối ra duy nhất của Ưu Linh thung lũng. Thứ muội vừa thấy là làng yêu tinh dưới sự quản lý của tả hộ pháp. Mặc dù đều là yêu nhưng sức mạnh chúng vượt bậc hơn bọn huynh rất nhiều, đôi lúc người làng bán yêu đi đơn độc đã hoàn toàn bị chúng xem như con mồi mà săn gϊếŧ. Cũng may nhờ giáo chủ một lòng che chở bọn huynh mới có thể tồn tại đến bây giờ.”

“ Tại sao Trần Khanh Ngôn không đánh đuổi chúng đi? Không được, phải tìm cách tiêu diệc, nếu không còn hại nhiều người hơn nữa.”

Lời này thốt ra đứng nói A Ưng vừa bất ngờ vừa kinh hỷ trước vị thủ lĩnh kế nhiệm đầy quyết đoán, ngay cả Vu Thanh Phong cũng không thể tin được, xưa nay nàng là người ôn hòa tại sao lại hiếu chiến quyết tuyệt như thế? Nhưng... cảm giác như đây mới chính là nàng, từ sâu trong cốt lõi linh hồn nàng vốn dĩ phải là người như vậy.