Chương 22: Tái ông mất ngựa, nào biết họa phúc?

Phàm giới xưa nay không thể so sánh cùng tu chân giới phần nhiều là do linh khí ít ỏi khó thể tu luyện.

Cũng là tại phàm giới cư nhiên có một nơi ngoại lệ, đó chính là nơi cư trú của Bạch Lang giáo. Thiên Nhai Phong linh khí nồng đậm quanh năm lan tỏa khắp bốn phía. Tuy không thể so sánh cùng tu trân giới nhưng ở phàm giới nghèo nàn thì như vậy cũng xứng danh bảo địa.

Yêu tu tụ tập tại đây vô cùng đông đảo,có thể nói hơn một nửa yêu quái của thượng quang hoàng triều đều tập trung tại mãnh đất bé nhỏ này.

Dù thực lực chính của Bạch lang giáo là yêu tu nhưng võ giả loài người cũng đồng dạng được xem trọng. Có lẽ nguyên nhân là bởi vì giáo chủ sáng lập lẫn giáo chủ hiện tại của giáo phái đều là con người đi.

Tuy là lực lượng thứ yếu, võ giả của Bạch Lang giáo đều có võ công vô cùng cao cường, chất lượng thậm chí còn cao hơn ngũ đại tông môn lâu đời một bậc.

Cũng không thể nói một môn phái thành lập bất quá trăm năm nhiều nội tình sâu xa, tất cả là quy công cho linh khí nồng đậm nơi đây. Đất dưỡng người, chẳng sợ thân thể phàm thai không thể hấp thu linh khí nhưng họ có thể hô hấp, hít thở linh khí lâu dài chính là có chỗ lợi không nhỏ. Điển hình là làm ít công to, một ngày luyện công ở đây tương đương năm ngày ở bên ngoài không ngừng, như vậy một cao thủ ngũ đại tông môn mất 50 năm bồi dưỡng, Bạch Lang giáo chỉ mất chưa tới 20 năm.

Chưa kể bồi dưỡng từ lúc còn là trẻ con, cơ thể chưa phát triển, linh khí lâu dài ảnh hưởng đợi khi chúng lớn lên tư chất đều hơn hẳn thưởng nhân. Nếu là các tông môn bình thường làm sao cùng lúc lấy ra nhiều người có tư chất cao như vậy?

Vì thế ngũ đại tông môn nằm ở nhược thế từ lâu đã định. Bất quá họ cao cao tại thượng còn chưa biết mà thôi.

Thật nực cười cho một đám người tự xưng cao thủ, suốt ngày giơ cao ngọn cờ chính nghĩa luôn miệng diệt trừ ma giáo mà ma giáo trong miệng họ nếu thật là ma giáo thì sớm đã huyết tẩy ngũ đại tông môn.

Lũ kiến nhỏ bé, không xứng để Bạch Lang giáo sát nghiệp quấn thân.

Biết được điều này từ miệng lũ trẻ đi cạnh bên, tâm trạng Vu Thanh Phong phẩn nộ lẫn uất ức đan sen. Con kiến tùy tay có thể giẫm chết trong miệng lũ trẻ là có cả gia đình nàng trong đó.

Nàng không nghi ngờ bọn chúng tự nâng cao bản thân mà hạ thấp người khác. Vì nàng cũng là bằng chứng cho sự thật này. Chỉ 1 tháng ở đây, chẳng sợ đa phần là nằm trong tình trạng bất tĩnh nhưng nội công của nàng đã hơn ba tháng khổ tu ở Thanh Thành môn.

Trong lúc nàng suy nghĩ, đám trẻ được dẫn tới một vùng đất trống rộng rãi, từ xa xa có vài đạo tia chớp phóng tới. Chỉ trong chớp mắt ba bóng người đã xuất hiện cạnh bên, chỉ kìm khí dư ba cũng đủ làm đám trẻ không chút công phu ngã trái ngã phải.

Duy độc một thân hình lùn tịch khó khăn đứng vững, tầm mắt của ba tên năm nhân vừa đến đều tập trung trên người Vu Thanh Phong đánh giá.

“ Nó là phần của ta.” Giọng nói già nua đúng lúc nhắc nhở.

Nghĩ đến thân phận tu sĩ của lão bá, vậy người được tự tay lão bồi dưỡng chỉ có thể là...

Ba vị cao thủ trước nay gặp biến bất kinh tức khắc kinh hỉ lên, vội vả muốn làm quen với vị tu sĩ nhỏ trong tương lai.

Nào ngờ chưa kịp động thủ, đứa trẻ đã bị lão bá một tay xách lên, tức khắc biến mất trước vẻ ngạc nhiên của đám người.

Bên kia Vu Thanh Phong sau một trận choáng ván liền bị ném vào khu rừng cách đó rất xa, lão bá bá bước tới. Vẫn như cũ ném chiếc bát cũ và con dao tới trước người nàng rồi xoay lưng đi đốt lửa.

Trời đêm bao phủ chỉ anh trăng mờ nhạt bao phụ khắp đại địa, gió lùa qua hang đá giữa thân Thiên Nhai phong nghe như tiếng hổ rầm từ xa vọng lại, tia lửa thấp lên trong khu rừng hoang tâm tối hiện lên trên lớp tuyết mỏng phần nào ấm cúng.

Như cũ tàn nhẫn cắt lấy cổ tay mình, Vu Thanh Phong cố chịu đau đớn trên da thịt, quang sát bóng người còng lưng chẳng biết từ đâu lấy ra hai miếng thịt được tẩm gia vị, vắt ngang nướng trên đống lửa.

Từ không thành có điều thần kỳ này ở một nơi yêu quái đi đầy, thuật pháp khắp nơi dường như không còn mới lạ. Điều làm nàng chú ý chính là lão bá bá hiền từ vì sao hôm nay ẩn ẩn hơi thở túc sát?

Sống trong vòng tay bảo bọc của Vu Tiêu Hào cũng không thể phủ định nàng từ nhỏ sinh trưởng trong chốn võ lâm, hơi thở của cường giả nhuộm đầy máu tanh này nàng vô cùng quen thuộc.

Chén máu rất nhanh đã đầy, Vu Thanh Phong đưa nó cho lão già. Xé đi vạt áo băng bó nơi cổ tay, nàng hỏi “ Trên người bá bá có sát khí quấn quanh, đã có chuyện gì xảy ra sao?

Chiếc bát biến ngay khi lão vừa chạm tay vào, cụ già liếʍ môi khô khóc, đôi mắt ẩn ẩn lục quang nhìn nàng “ Không có chuyện gì, chỉ là thần vừa đi giải quyết vài tên nạn dân nhập ma.”

Những con người bỗng trở lên hung bạo, tàn sát đồng loại không gớm tay, Vu Thanh Phong phần nào đã gặp qua trong đêm biến cố hôm đó. Nhưng dù gì nàng vẫn còn nhỏ, vừa nghe đến chuyện gϊếŧ người khiến nàng hơi sợ hãi rụt rụt cổ.

“ Là lão thần vô ý, làm phó giáo chủ sợ hãi.” Có lẽ lão cũng cảm thấy hôm nay mình bất thường, cư xử với Vu Thanh Phong phá lệ câu nệ. Cẩn thận dâng lên miếng thịt nướng đã chính, lão chầm chậm lui ra “ Để tránh ảnh hưởng đến ngài, lão thần sẽ đi xa canh gác. Phó giáo chủ xin hãy nghỉ ngơ sớm, ngày mai sẽ là một con đường dài đang chờ.”

Biết giữ người lại cũng chẳng có tác dụng gì, với lại nàng bị Vu Tiêu Hào ném ngoài hoang dã sớm đã quen, không có gì sợ hãi Vu Thanh Phong gật đầu cho lui. Vừa cắn thịt nướng vừa suy nghĩ phiêu xa, nàng nhớ tới xiêng thịt nướng thơm lừng làng bán yêu, nhớ những thôn dân chất phát hiền từ, dù hơi đáng sợ nhưng nàng cũng không quên những nạn dân số khổ bắt đầu cuộc sống mới, hy vọng tương lai sẽ là điều tốt đẹp đón chào tất cả. Bổng nhiên nàng phát hiện ra, cũng giống như A Ưng, chẳng biết từ lúc nào nàng đã lỡ yêu tha thiết ngôi làng người thú sống chan hòa lẫn nhau.

Tuy vậy, nổi nhớ mông Thanh Thành môn cố hương vẫn còn da diết trong nàng. Khổ nổi hai nơi nàng yêu quý nằm ở hai chiến tuyến nước lữa bất dung. Ngũ đại tông môn sẽ chẳng bao giờ cùng ma giáo trong miệng chung sống, mà Bạch Lang giáo càng khinh thường lũ người trần mắt thịt ngu dốt ngoài kia. Nếu được, nàng hy vọng một ngày nào đó, giáo đồ Bạch Lang giáo của làng bán yêu sẽ dương dương tự đắt đi dưới ánh mặt trời, cùng đệ tử Thanh Thành môn sánh vai ngao du hoạn thủy, đi trừ giang diệt ác khắp mọi nơi tạo phúc cho dân lành một cuộc sống yên vui.

Bất quá mơ chỉ là mơ mà thôi, với tình hình hiện tại, làm sao có thể thành sự thật.

Miếng thịt nướng rất nhanh rơi trên mật đất, đôi tay Vu Thanh Phong buôn lỏng, thân thể dần dần ngã xuống, chìm vào hôn mê.

Lúc này một bóng người từ tâm tối bước ra, ánh mắt ẩn ẩn lục quang toàn là một mãnh âm trầm buốt giá. Thọ mệnh của lão đã sắp hết, nếu tu vi luyện khí đỉnh phong hiện tại đột phá lên trúc cơ, lão liền có thêm trăm năm tuổi thọ. Trước mắt chính là cơ hội ngàn năm có một, linh lực vật thể làm lô đỉnh có mấy ai được tận hưởng qua?

Nếu chuyện này thành công, đừng nói trúc cơ kỳ ngay cả kết đan kỳ lão cũng có cơ hội chạm đến. Thiên tài giáo chủ làm sao sẽ không vương tay giúp đỡ tên muội phu này đây?

Rõ ràng là tu sĩ nhưng quanh người lão tỏa ra cổ hắc khí ẩn ẩn, tương tự với nhiều nạn dân nhập ma trước đó.

“ Phó giáo chủ a phó giáo chủ, muốn trách thì trách ngươi quá tin người. Ngây thơ như vậy ra ngoài gian hồ sớm muộn gì cũng bị ăn sạch, vậy tại sao không cho người nhà tận hưởng đâu? Nước phù xa không chảy ruộng người ngoài, với lại ta thủ hộ ngươi lâu như vậy cũng nên lấy công đi, ngươi nói có phải không?” Nhìn đứa trẻ bề ngoài chưa đến mười tuổi trong lòng, nội tâm lão già trên tám mươi không có chút nào ấy nấy, trái lại là hưng phấn cực kỳ. Đưa tai khô khốc muốn xé đi lớp y phục trở ngại kia.

“ Xẹt!!!” Lớp vải tung bay trong trời đông giá rét, bầu trời đêm trong lành bổng nhiên kéo ra một tia chớp dài.

Máu tươi tung bay khắp không trung , con thú khổng lồ hung hăng đè nhân thể bé nhỏ trên mặt tuyết, tức giận gầm van một tiếng “ Cầm thú!”

Nữ hài tử hôn mê rơi trên nền tuyết phát ra một tiếng đau kêu, đuôi vàng sọc đen vung đến đánh nàng ra xa, thoát khỏi phạm vi trận chiến.

Con dã thú với hàm răng nanh sắc nhọn gần như sắp cắn được đầu lão già dưới thân, trong thời khắc ngàn cân treo sợ tóc lão già giơ chân mạnh mẻ đá vào chiếc bụng mền mại đầy lông trắng buốt, mượn cơ hội con thú ăn đau thả lỏng sức tấn công, lão liền thoát thân lùi ra vài thước xa.

“ Trước nay tự nhận cùng lũ thủ vệ cấm địa các ngươi không thù không oán, hà cớ gì phá hỏng chuyện tốt của lão phu?”

Mây đen rút đi, ánh trăng ló dạng, dưới tia sáng mờ nhạt lớp lông vàng sọc đen hung hăng dựng ngược, móng vuốt sắc bén mang đầy địch ý giơ ra, đỉnh đầu vương tự rõ ràng chứng minh thân phận vị vua rừng già “ Tu sĩ loài người, ngươi làm ta quá thất vọng. Bị ma khí xâm nhiễm cũng không thể tha thứ cho hành động thiên lý bất dung của ngươi.”

“ Cầm thú? Thiên lý bất dung là cái gì? Lũ thú vật ngươi có tư cách nói sao? Phong ấn vô tận hãi vực bị vỡ, những người nhập ma như ta cũng không ít, người vô tội bị hại càng nhiều. Nguyên âm của một phế vật đổi lấy một vị tu sĩ trúc cơ kỳ chấp nhận đại nghĩa diệt thân, hạ sát hết lũ nhập ma còn lại, cứu được bao nhiêu người, ngươi biết không?” Thú vật chung quy là thú vật, lão chỉ nói vài lời con hổ trước mặt đã hơi phân vân. Nó không quen biết nữ hài tử kia, cũng không hiểu nguyên âm trong lời lão là gì? nhưng lấy đi hẳn cũng không đến nổi chết. Mà có chết thì sao? Đầu óc nó đơn giản, nhưng hiểu một đổi nhiều thì rất có lời.

Thất thần bất quá trong giây lát, nó liền bị một lớp bột dầy ném lên mặt, con hổ muốn tức giận gầm lên liền thấy tứ chi bổng nhiên bủn rủn. Vài hơi thở chi gian, thân hình con thú đã ầm ầm ngã rục, thân thể yêu tinh cường hãn hơn nhân loại vào lúc này biểu hiện rõ ràng, nó vẫn còn tỉnh táo, không đến nổi bất tỉnh như Vu Thanh Phong hiện tại.

Thế trận phút chóc nghiên về một phía, lão già từ từ tiến gần con thú to lớn, trong mắt không giấu nổi tham lam, toàn thân yêu thú đạt đến tu vi này đều là bảo, hổ tủy cuồng thân kiện thể, thịt hổ lâu năm ẩn chứa yêu lực ăn vào luyện hóa có thể chuyển làm tu vi, da hổ, gân hổ, yêu đan,... càng không thể bàn đến. Dù sau này không dùng cũng có thể đổi linh thạch tu luyện, gϊếŧ con yêu tinh quen biết lâu năm này, lão luyền có một khoản tài phú không nhỏ.

Hổ chỉ có thể vất lực nhìn con dao mang theo tử vong đâm vào đầu mình, vua của rừng già bấy giờ chưa hề mất đi uy nghiêm vốn có, cá lớn nuốt cá bé uy lực sinh tồn nó vô cùng hiểu rõ, cũng biết trước ngày này sớm muộn gì cũng đến với mình. Bất quá nó phẫn nộ, không phải nó kỹ không bằng người, nhân loại ti tiện dùng thủ đoạn dơ bẩn cướp lấy tính mạng nó, nó không cam tâm.

“ Mau dừng tay.”

Cơn đau của tử vong không ập đến, con thú bất ngờ ngẩn đầu lên nhìn, đó là một thân thể bé nhỏ đến nổi nó dùng một móng vuốt liền có thể chụp chết đang che trở trước người nó. Đứa bé hôn mê chẳng biết lúc nào tỉnh lại, đôi chân nàng vô ý chạm vào lông nó rất nhanh rụt lại còn run run mấy cái, từ đầu chí cuối nàng không dám nhìn nó dù chỉ một lần. Ấu tể loài người này rõ ràng là sợ loài dã thú như nó, dù vậy nàng vẫn không ngần ngại che chở cho nó, một con thú đã có ý định dửng dưng mặc cho tên già ti tiện hãm hại cuộc đời nàng.

Lão bá bá cũng rất bất ngờ, chợt lão nhận ra liều thuốc lão hạ là cho một đứa trẻ bình thường, nhưng nữ hài tử trước mắt đã lâu năm khổ tu võ học, thân thể hơn xa thường nhân, bấy nhiêu thuốc hiển nhiên không đủ.

“ Nếu ngài đã tỉnh, vậy không cần hạ dược nữa, chúng ta trực tiếp bắt đầu đi.” Trong con ngươi mờ đυ.c toàn là tham lam chi sắc, lão bá bá hiền từ bổng nhiên hóa thân thành ác ma muốn ra tay với vị phó giáo chủ mình đã bảo hộ bao ngày qua.

Bị dồn vào góc cây, thân thể già nua của lão bá bá áp lên người mình, Vu Thanh Phong không biết lão sẽ làm gì mới mình. Nhưng chắc chắn không phải là chuyện tốt.

Theo bản năng muốn phản khán, nhưng sức lực nàng bé nhỏ nhanh chóng bị lão chế ngự. Lúc này bất ngờ một đoàn cầm nã thủ xuất ra, mượn lực tá lực, toàn bộ cánh tay phải của lão bị Vu Thanh Phong nương theo lực lão bẻ ngược về phía sau, toàn bộ khớp xương hoàn toàn đảo lộn.

Chiêu thức nhanh, chuẩn, tàn nhẫn, đúng là chiêu thức xuất hiện trong ký ức của nàng trước đó. Cũng là nhìn ra tính sát thương của nó mà Trương Lập mới ủng hộ nàng tham gia Thanh Thành môn tỷ thí, đáng tiếc còn chưa dùng đến thì nàng đã bị bắt đi.

Theo ký ức, bước kế tiếp có thể nhân cơn đau của đối thủ, trực tiếp xiếc cổ khống chế thế cục, Vu Thanh Phong không nở làm vậy với lão bá, chỉ lui ra vài bước kéo xa khoản cách.

Bất quá tu sĩ không dễ đánh bại như thế, chẳng được bao lâu lão già tức giận đứng lên, một cánh tay bị phế, không hề ảnh hưởng mấy đến chiến lực. Vì tu sĩ chủ yếu tu về thuật pháp, một khi linh lực chưa cạn, lão chính là đứng trên bất bại chi địa.

“ Phê vật, ngươi dám tổn thương ta! Chết, chết hết đi. Dùng xác của linh lực vật thể, ta đồng dạng có thể đột phá.”

Mà bị người mình tin tưởng phản bội, tâm trạng trạng Vu Thanh Phong rơi vào hoan mang trung, tràng đầy không tin được mà phát ngốc tại đó. Mãi cho đến khi một quả cầu lửa bay thẳng tới, nàng hoàn hồn tránh ra thì đã trễ rồi.

“ Ầm!

Hoa lửa tung bay, khu rừng đêm đông toàn là cháy hồng một mãnh.

Động tĩnh vô cùng lớn, hiển nhiên kinh động cao thủ của Bạch Lang giáo, xa xa liền có bóng người đang lao tới.

Đến một nơi an toàn, con hổ liền nhã đứa trẻ trong miệng mình ra “ Nhìn kỹ đi ấu tể loài người, hắn không còn là người ngươi quen biết.”

Đối diện là cụ già toàn thân tỏa ra hắc khí khϊếp người, con ngươi là tham lam lẫn phẩn nộ đan xen, ngọn lửa bao quanh hắn phừng phực cắn nuốt tất cả mọi thứ, tựa như vị chủ nhân nó dần bị cuồng loạn ăn mòn tất cả lý trí. Lão tiến tới gần, áp lực theo đó càng gia tăng, sát ý tràn đầy trong con ngươi mời đυ.c, chỉ chớp mắt sau, lão đã tung ra một chưởng với đầy lửa đỏ phía trên.

“ Rống!” Móng hổ đúng lúc chặn ngang, long vàng đen bén lửa , tức khắc người nó đã hoàn toan cháy lên. Đuôi hổ chỉ kịp túm lấy đứa trẻ, ném sang một bên, ra hiệu cho nàng nhanh chạy thoát thân.

Nhưng trong ngọn lửa đó, Vu Thanh Phong nhìn thấy trong lớp y phục bị hổ cào nát của lão già là vụng vỡ tơ lụa hoàng tuyến kin quang thượng hạng chỉ dành cho đế vương gia.

Mà chủ nhân của nó, nàng vô cùng quen thuộc.

“ Là công chúa, ngươi đã làm gì với nàng?” Vu Thanh Phong ngược lại chạy trở về, bứt thiết hỏi.

Nghe lời này, lão già nở một nụ cười xão huyệt, tiếp theo lão nâng cao linh lực phát ra, yêu hổ vừa mới phục hồi sao có thể là đối thủ của lão, rất nhanh bị ép lùi về phía sau. Nhân cơ hội này, một cái đảo người, chưởng lực dưa ba của lão ầm ầm hướng tới Vu Thanh Phong mà đến.

Chiêu thức của tu sĩ, há phải thứ một phàm nhân có thể chịu nổi.

Thân hình bé nhỏ đó như một quả cầu lửa bị đánh bay ra, khắp đường đi trên không trung ào ào tuông ra vô số đóa huyết hoa.

Thân hình lão già nhanh như chớp bay đến, tung đoàn kết liễu.

Đúng lúc này, hơn mười đạo lưu quang phi đến, các cao thủ của Bạch Lang giáo đã tới nơi.

Đại thế đã mất, tiếp tục ở lại chỉ có thể bị bắt. Lão bá bá vung tay lên, tất cả máu thoát ra cơ thể của Vu Thanh Phong nhu có sinh mệnh bay về phía lão. Đồng thời, thân hình ùng ùng sát khí cũng từ hư không tiêu biến.

“ Đây là bài học thứ hai ta dạy ngươi, phế vật không xứng đáng có bất kỳ thứ gì. Thay vì tương lai ngươi bị cướp đi hết tất cả, lão phu liền giúp ngươi không còn thứ gì để mất. Một tháng sau, lão thần sẽ hiếu kính phó giáo chủ, hai cổ thi thể nữ hài đến từ Thanh Thành môn.” Thanh âm như ma chú vang vọng khắp không gian.

Dù không chết nhưng Vu Thanh Phong cũng mất nữa cái mạng. Nàng cố cử động nhưng toàn là vô lực, trước mắt y phục hoàng sắt kim tuyến rách nát bất kham đang cháy bừng bừng trông ngọn lửa, cuối cùng chỉ còn lại là mảnh tro tàn. Tầm mắt nàng nặng triểu, để rồi rơi vào tâm tối không thấy ánh rạng đông.

-----“”-----

Hang động, dưới chân Thiên Nhai phong.

Không biết qua bao lâu, Vu Thanh Phong mơ màng lấy lại tri giác trong cơn đau đớn khắp toàn thân, bên mũi là dược hương thấp thoáng, quanh vết thương dường như dường như được một lớp vải mỏng bao quanh. Cố mở mắt ra, nhưng mi mắt nho nhỏ tựa như nặng tựa ngàn căn, cố thế nào cũng không được.

Nổ lực thật lâu cũng là vô dụng, Vu Thanh Phong âm thầm vận nội công điều tức cơ thể. Chính là, Vu Thanh Phong bàng hoàn...

Nội công của nàng đâu?!

Trong cơ thể toàn là hư không, đừng nói nội công, ngay cả một chút khí lực cũng không có.

“ Phó giáo chủ muội muội, muội tỉnh rồi sao?” Là tiếng của A Hươu, nghe gần sát bên tai.

Hồi lâu không thấy xác chết trả lời, A Hươu uất ức nói lầm bầm “ Muội tỉnh hay không cũng phải nói một tiếng chứ? Muội biết ta bị nhốt ở đây canh chừng muội bao lâu rồi không? Là mười ngày, mười ngày đó! Đã mười ngày ta chưa được chạy khắp nơi, muội biết với một con hươu đây là cược hình thế nào không hả?!”

“ Xin muội đó, tỉnh dậy đi, chân ta sắp bị mốc meo đến nơi rồi, sắp chết hươu rồi.”

“ Tỉnh, tỉnh đi mà, lão già làm sai muội đi mà trả thù lão đấy. Có liên quan gì ta đâu.”

“ À, mà cũng có liên quan thật. Lão là phụ thân ta thì sao chứ? Con người có câu, nợ cha đâu thể bắt con trả có đúng hay không?”

“ Phốc!” Nghe tới đây Vu Thanh Phong bị bất ngờ quá lớn, sặc không khí. Nhờ vậy, A Hươu cũng biết nàng đã tỉnh rồi, nhưng vì sao nằm như chết không mở mắt đâu?

Nghĩ đến thân thể phàm thai như nàng hứng chịu chọn gối chiêu thức toàng lực của tu sĩ luyện khí kỳ đỉnh phong, hơn nữa không hề lưu thủ. Là người bình thường hẳn đã sớm bị chết không thể nào chết hơn. Đến các đại phu xem xét thương thế của nàng cũng khuyên một câu, sớm chuẩn bị hậu sự đi. Nào ngờ vừa đưa nàng vào quan tài, giáo chủ vội vã chạy tới, thi hành một ấn quyết gì đó mà người nằm trong quan tài đột nhiên phung một ngụm máu, sống lại.

Nghe nói, lúc trước nàng nang bị thương, giáo chủ mất đến nửa tháng để chăm sóc. Trong thời gian đó, chắc hẳn ngài đã cho Vu Thanh Phong thứ gì để bảo mệnh.

Đương nhiên tội chết có thể miễn, tội sống khó tha, bằng chứng là đến giờ nàng tỉnh dậy mà có khắc gì xác chết là bao?

Nghĩ nghĩ, A Hươu chia một ít yêu lực cho nàng.

Vừa vào người nàng, yêu khí tự động bị hắn rút đi, chỉ chừa lại cỗ khí lực đơn thuần. Vu Thanh Phong nhanh chống có được sức lực, nàng mở mắt ra liền nhìn thấy một nam hài tử nước mắt nước mũi tèm lem.

“ Tiểu tổ tông đại nhân, cuối cùng ngài cũng tỉnh a”

“ Khụ, khụ nước nước...”chén nước liền được đưa lên, Vu Thanh Phong một hơi uống cạn, vừa xong nàng liền hỏi vấn đề ngẹn nãy giờ “ Lão bá bá vậy mà là phụ thân huynh?”

“ Không giống sao?” A Hươu học bộ dáng rùa cong lưng, hỏi.

Vu Thanh Phong lắc đầu.

A Hươu “ ....”

Thời gian mang thai bán yêu lâu hơn thường nhân rất nhiều. Có con từ thời xuân xanh, đến khi cốt nhục gặp nhau tốc đã bạc phơi cuối đời.

“ Hẳn ta giống mẫu thân hơn. Hơn tám năm về trước, nàng đã một mình đi tu chân giới tìm kiếm hóa yêu thảo về để giúp ta vượt qua kiếp sinh tử vào năm mười tuổi. Nghe nói nàng chạy rất nhanh, ta muốn cho nàng một kinh hỉ, chờ nàng về ta liền chào mừng nàng bằng một con thú chạy nhanh hơn cả nàng.” Vừa nói A Hươu vừa tinh nghịch cười như thể gian kế đã thực hiện được.

Vu Thanh Phong còn muốn hỏi hắn thêm vài câu nhưng thân thể bổng nhiên mất sức, nàng cố mở mắt chống chịu lại cơn hôn mê kéo đến.

A Hươu cũng nhận ra tình trạng này, vội đưa thêm yêu lực cho nàng, thần sắc cũng trở nên nghiêm túc hơn “ Sau đòn đánh của lão già, dù giáo chủ đã cứu về cho muội một mạng. Tuy nhiên, hậu quả sau này là vô cùng lớn. Do lúc đó muội bất tỉnh nên đại phu không thể chuẩn đoán được tác hại gì, nhưng có thể khẳng định linh lực tồn dư của lão đang phá hủy kinh mạch của muội. Với tình trạng hiện tại xem ra, nó với nội công của muội đã triệt tiêu lẫn nhau. Nghĩ là, bây giờ có thể muội đã hoàn toàn là một người bình thường, thậm chí còn tệ hơn.”

“ Còn nữa nếu lâu dài dùng yêu lực của ta sẽ ảnh hưởng đến nguyên khí của loài người, thọ mệnh sẽ giảm.”

Sáu năm khổ tu đã đổ sông đổ bể.

Vu Thanh Phong thật lâu trầm mặt, thủy chung ánh sáng kiên định chưa bao giờ vuột tắt “ Ta có thể luyện lại từ đầu, quang trọng hơn, nhờ huynh nói với Trần Khanh Ngôn. Xem như ta cầu xin nàng, cử người đến Thanh Thành môn, ngăn cản lão bá bá lại.”

Gật đầu xem như đáp ứng, trước khi lui ra, A Hươu cho nàng một nụ cười trấn an “ Thật ra tình huống không tệ như muội nghĩ. Vừa lúc muội có thể tu linh lực, năng lực tu sĩ hơn xa võ giả rất nhiều. Chưa kể, muội có thể ký khế ước với yêu tinh ở đây, đó là một chiến lực không nhỏ.”

Không gian yên tĩnh chỉ còn một mình nàng, Vu Thanh Phong trầm ngâm thật lâu, khẽ cười khổ. Biết đâu đây chính là cơ duyên dành cho nàng. Tái ông mất ngựa*, nào biết họa phúc.

*Câu truyện nổi tiếng, ngụ ý sự đời thay đổi thất thường, mọi chuyện xảy ra, phúc họa khó liệu.

------“-----

Phong ấn vô tận hãi vực nứt vỡ, ma khí tràng ra theo gió lang tỏa khắp nơi. Làng bán yêu thu nhận phần lớn nạn dân, chưa biết khi nào thanh kiếm trên đỉnh đầu này sẽ rơi xuống.

Mà tu sĩ thủ hộ làng đã nhập ma chính là tin tức trời gián, nhất thời dân tâm khó an.

Đương nhiên, Trần Khanh Ngôn không dám để muội muội tại nơi nguy hiểm như vậy, liền hạ lệnh bán yêu phụ trách bảo hộ phó giáo chủ nhanh chóng đưa nàng tới nơi an toàn.

Căn cứ theo lý thiết, nơi không có người liền sẽ không có ai nhập ma. A Hươu quyết định tha Vu Thanh Phong tới cấm địa định cư.

“ Vậy đây là lý do ta bị đưa tới đây?”

Sương mù mờ mịch, giơ tay không thấy năm ngón, hai bóng người chầm chậm bước đi.

“ Là do giáo chủ đồng ý ta mới dám đưa muội tới nơi có linh khí nồng đậm này, nơi quan trọng vậy ngài cũng cho muội ở, cứ ngỡ giáo chủ rất sủng muội. Nào ngờ,... muội bị trục xuất từ khi nào vậy hả?!” Vừa mới đây thôi, hắn ôm theo thỉnh cầu từ muội muội cưng của giáo chủ đến, dương dương tự đắt biết bao. Nào ngờ A Hươu trực tiếp bị từ trên đỉnh Thiên Nhai đá xuống.

“ Ta là người của Thanh Thành môn, khi biết ta rời đi, nàng sẽ trục xuất ta.”

Không có lý do gì giúp không công cho một ngoại nhân. Trần Khanh Ngôn rõ ràng làm đúng, là nàng quá phận.

Nghĩa là sẽ không có sự giúp đỡ từ bất kỳ ai, nàng phải một mình ngăn cản lão bá bá trước khi công chúa bị hại.

“Một nha đầu bị phế hết võ công đánh bại vị tu sĩ luyện khí kỳ đỉnh phong, là điều không có khả năng.” A Hươu tổng kết.

“ Nhưng, cũng không phải là không thể.”

Với tình huống thất bại hoàng toàn, A Hươu vô cùng bình tĩnh, đôi diện với đôi mắt sáng rực của nữ hài đi cạnh bên hắn mỉm cười kéo nàng về phía trước “ Muội nhớ con hổ cứu muội rồi tha về làng chứ? Nó là 1 trong 12 thủ vệ của cấm địa, 12 con thú được đặt theo tên 12 con giáp. Cùng một thời với kết đan kỳ Ưng trưởng làng, chúng chỉ là những con thú có tu vi luyện khí kỳ đỉnh phong. Nhưng nghe nói đó là do chúng tự nguyện áp chế tu vi, hiện tại đã đạt đến mức cực hạn của giống loài, một khi chúng đột phá chính là tiềm lực vô cùng lớn, có thể nói chúng là những yêu tinh mạnh mẻ nhất đứng về phe giáo chủ. Muội chỉ cần tu được ích linh lực, ký khế ước cùng một trong chúng nó, liền sẽ có khả năng hạ gục ông già.”

Phút chốc, Vu Thanh Phong nhớ đến con hổ vô cùng to lớn, oai hùng đứng sừng sửng cản bước chân lão ba bá đêm đó, mặc cho thân thể đã bị lửa chảy đỏ, vẫn không chút hoan mang.“ Liệu, nó sẽ chịu ký khế ước cùng ta sao?”

“ Không biết a. Nhưng muội có hơn một tháng sống cùng chúng nó, biết đâu sẽ là con mạnh mẽ hơn. A, tới rồi, muội xem kìa.”

Ánh sáng đỏ rực của buổi hoàng hôn cuối ngày xuyên qua lớp lớp sương mù mờ mịch như mộng như ảo, thấp thoáng nơi xa 12 chiếc bóng to nhỏ không đồng đều mơ hồ kéo dài đến tận chân trời.

Dưới hơi nước phản chiếu vô số ánh quang lung linh chiếu khắp đại địa, A Hươu hứng phấn kéo tay Vu Thanh Phong chạy về phía trước.

Đó là khởi đầu cho cuộc phiêu lưu mới, mười hai thủ vệ và cuộc chiến với làng yêu tinh sắp mở màng.

Tác giả có lời muốn nói:

Mười hai con giáp bao gồm;tý, sửu, dần, mẹo, thìn, tỵ, ngọ, mùi, thân, dậu, tức, hợi.

Theo thứ tự là: chuột, trâu, hổ, mèo( bên trung là thỏ), rồng, rắn, ngựa, dê, khỉ, gà, chó, heo.

Mọi người thấy tiểu Thanh Phong hợp với con nào nè?

Chọn đi, chọn trúng có thưởng. Bỏ phiếu nhiệt tình vào, thích con nào chọn con đó. Chọn xong, rút tay ta, khui hàng,... ý lộn,... con nào được chọn nhiều nhất sẽ là bạn đồng hành sau này của nhân vật chính nha.

Tiểu kịch trường:

Vu Thanh Phong: Công chúa, chờ ta thu phục xong con pokemon mạnh nhất. Lập tức sẽ cưỡi chiến mã tới cứu ngươi.

Thương Quang Phong Linh: Hoan đường! Bổn cung mà cần người đến cứu sao? Ai bày ra cái trò phi lý này?

AA: Khụ khụ, kịch bản gia truyền a. Công chúa bị bắt.... bạch mã hiệp sĩ anh hùng cứu mỹ nhân....công chúa lấy thân báo đáp.... hai người từ đó sống hạnh phúc mãi mãi bên nhau.

Cẩu đầu đao đến....

Thượng Quang Phong Linh: ngươi nói lại xem.

AA: Là công chúa văn võ sông toàn, khí dũng hiên ngang, vô cùng oai hùng đi cứu hiệp sĩ chân yếu tay mền bị bầy yêu tinh tàn bạo bắt. Mỹ nhân cứu anh hùng, duyên lành tác hợp, trời sinh một đôi.

Vu Thanh Phong:....

AA khóc chút chít: mạng nhỏ của ta lúc nào cũng bị đe dọa. Ta sống dễ dàng sao?