Quyển 3 - Chương 10

Phần của mình đã làm xong rồi, phần của Thích Tự còn không ít phần chưa làm. Dù sao cũng là bắt chước chữ viết và phong cách của người khác để làm bài tập, thể nào cũng chậm hơn là làm bài của mình.

Cậu làm bài tập đến hơn tám giờ tối, đột nhiên nghe thấy tiếng chuông cửa, kèm theo giọng nói có thiếu kiên nhẫn của Thích Tự: "Mở cửa!"

Bình thường Thích Tự đi quá nửa đêm mới về, hôm nay về sớm thật. Khúc Ngư đặt bút xuống, đi tới cửa mở cửa cho hắn.

Cách khe cửa, hai người thoáng nhìn nhau.

Thích Tự từ trên cao nhìn xuống cậu, sắc mặt lạnh lùng, "Tránh ra."

Khúc Ngư nghiêng người tránh ra, chờ Thích Tự đi vào thì đóng cửa lại, sau đó ngồi xuống bàn làm bài tập.

"Cậu đang làm bài tập của tôi?" Thích Tự đứng cạnh bàn cậu, nhìn bài tập trên bàn.

Khúc Ngư gật đầu.

Thích Tự tiện tay cầm lên xem xét, vốn định soi mói một chút, nhưng chữ viết bắt chước rất giống, ngay cả mạch suy nghĩ cũng không kém hắn tự mình làm là bao, vì thế lời nói đến cổ họng lại đành nuốt xuống, chỉ có thể ném bài tập lên bàn, cười lạnh một tiếng.

Khúc Ngư: "?"

Thích Tự lại sao vậy?

"Coi như cậu biết nghe lời." Thích Tự ngữ khí không tốt nói.

Thấy hắn đi sang bên cạnh, Khúc Ngư lại bắt đầu làm bài tập, nửa tiếng sau, cuối cùng cũng làm xong.

Cậu cử động bả vai một chút, rồi đứng dậy vô phòng vệ sinh giặt quần áo.

"Chờ một chút."

Khúc Ngư quay đầu nhìn về phía Thích Tự, người đột nhiên gọi cậu lại.

"Điều kiện buổi trưa tôi nói với cậu, cậu không quên chứ." Thích Tự ném đồng phục lên người Khúc Ngư, nhếch môi cười lạnh, "Bây giờ đi giặt đồng phục cho tôi."

Khúc Ngư cúi đầu, cầm đồng phục của Thích Tự đi vào phòng vệ sinh, điệu bộ bị bắt nạt nhưng chỉ có thể chịu đựng.

Mặt cậu không đổi sắc ngồi xổm giặt quần áo, thân thể cuộn lại thành một cục. Thích Tự đứng ở cửa, dựa vào khung cửa, hai tay ôm ngực giám sát.

Nhìn bộ dáng đáng thương của Khúc Ngư, trong lòng Thích Tự cuối cùng cũng cảm thấy thỏa mãn. Hắn cho rằng đây là sự thỏa mãn sau khi trả thù hành vi biếи ŧɦái của Khúc Ngư.

Khúc Ngư ngồi xổm mỏi chân, cánh tay cũng mỏi nhừ, cuối cùng cũng giặt xong đồng phục của Thích Tự.

Cậu giặt bao lâu Thích Tự đứng ở cửa bấy lâu. Giặt xong, Thích Tự không nói lời nào mà bỏ đi.

Khúc Ngư ra ngoài nhìn, phát hiện Thích Tự đã rời khỏi ký túc xá.

Trở về một chuyến để đặc biệt giám sát cậu giặt quần áo thôi? Khúc Ngư rất khó dùng tư duy bình thường để lý giải hành vi của Thích Tự.

Sau khi tắm rửa xong, Khúc Ngư ngồi xuống bàn, bắt đầu viết nhật ký. Đối tượng ý da^ʍ của nhật ký hôm nay là Ninh Từ Hành.

Hội trưởng hội học sinh dịu dàng và ân cần, lại phát thú tính trong văn phòng hội học sinh, anh ấn thư ký nhỏ bé lên bàn hội nghị, dùng ngón tay thon dài làm thư ký câm nước mắt lưng tròng, sau đó dịu dàng liếʍ nước mắt trên mặt thư ký bé nhỏ đi, vòng eo hữu lực ra vào.

Sau khi viết xong đoạn nhật ký này. Khúc Ngư thở dài. Cậu lau mồ hôi trên trán, trong lòng mặc niệm mười lần: Ninh Từ Hành, thật xin lỗi.

Cậu bỏ nhật ký vào trong cùng ngăn kéo, sau đó đi vệ sinh rửa mặt, thay đồ ngủ, tháo kính rồi đi ngủ.

Rạng sáng, Khúc Ngư ngủ mơ mơ màng màng, đột nhiên nghe thấy tiếng chuông cửa nhốn nháo. Cậu lấy kính ở cạnh gối ra đeo vào, mắt khép hờ đi tới cạnh cửa mở cửa.

Thích Tự thấy Khúc Ngư hai mắt nhắm ghiền, mặc áo ngủ in hình gấu nhỏ, lời trách cứ tới bên miệng thì dừng lại. Trong khoảnh khắc hắn sững sờ, Khúc Ngư đã lên giường, tháo kính xuống rồi tiếp tục ngủ.

Muốn làm khó dễ một người đang ngủ là không thể nào. Thích Tự có một loại cảm giác vô lực khi đấm vào bông vải. Hắn hung tợn nhìn gáy Khúc Ngư, sau đó nhắm mắt ngủ.