Chương 11

Chương Nhập Phàm nghe thấy lời này, đột nhiên nhớ ra một chuyện.

Năm lớp mười hai, lớp tổ chức một buổi tiệc tất niên, chủ nhiệm lớp yêu cầu các bạn học tự tổ chức tiết mục, Thẩm Minh Tân đã chuẩn bị một tiết mục ảo thuật. Vào ngày buổi tiệc, anh cầm một bộ bài tú lơ khơ lên bục, giống như Lưu Khiêm cần Đồng Khanh phối hợp, anh cũng nói cần một người trợ lý.

Bốn chất bài tú lơ khơ, Cơ, Bích, Rô, Tép, mỗi chất đại diện cho một tổ, Thẩm Minh Tân tùy ý rút một lá bài, mười tép, Chương Nhập Phàm vừa vặn là người thứ mười tổ thứ tư.

Chương Nhập Phàm nhớ lúc đó mình tức muốn chết, cô vốn không thích được chú ý, buổi tiệc cũng không tham gia bất kỳ tiết mục nào, thế mà lại xui xẻo bị Thẩm Minh Tân chọn trúng, phải lên sân khấu phối hợp với anh.

Thật ra ảo thuật của anh rất đơn giản, cũng không cần cô đóng vai người trợ giúp, anh chỉ bảo cô rút một lá bài, cho cả lớp xem, sau đó bỏ vào bộ bài tú lơ khơ đó, anh xáo bài lại, giả vờ làm ra vẻ bí ẩn, cuối cùng chính xác tìm ra lá bài cô đã rút.

Át cơ, Chương Nhập Phàm còn nhớ đây là lá bài cô đã rút ra lúc đó.

Cô còn có ấn tượng là vì sau khi Thẩm Minh Tân xuống bục, anh nói với cô, tiết mục ảo thuật này là anh mới học, đã thất bại rất nhiều lần, lần đầu tiên biểu diễn trước công chúng đã thành công rực rỡ, cô đã góp công rất lớn.

Anh nói, cô là ngôi sao may mắn của anh.

Sau này cô chính là át cơ của anh.

...

Thẩm Minh Tân cầm bộ bài tú lơ khơ tương tác với những vị khách bên dưới, sau vài năm, độ khó của trò ảo thuật của anh đã được nâng cấp, khi biểu diễn cũng thoải mái hơn, trong hoàn cảnh như thế này, anh như cá gặp nước, không hề có chút lúng túng nào.

Chương Nhập Phàm vẫn luôn nhìn về bục nghi lễ, cũng không động mấy món ăn trên bàn, Trình Di ngẩng đầu nhìn cô, không khỏi hỏi: “Từ bao giờ cậu lại hứng thú với ảo thuật vậy."

“... Vừa mới thôi."

Trình Di chỉ cho rằng Chương Nhập Phàm cảm thấy tiệc cưới quá nhàm chán, không hề nghĩ đến phương diện khác, càng không cho rằng cô thích Thẩm Minh Tân. Quen biết nhau lâu như vậy, Trình Di chưa từng thấy Chương Nhập Phàm thích người khác giới nào.

Trong sảnh tiệc thỉnh thoảng lại vang lên tiếng kinh ngạc, tiết mục ảo thuật của Thẩm Minh Tân đã thành công khuấy động bầu không khí, phần lớn sự chú ý của mọi người đều đổ dồn vào anh, còn có người cố tình chạy đến hàng ghế trước để quay video, phần lớn là con gái.

“Thẩm Minh Tân vẫn thu hút người khác như hồi đi học, mình tưởng cậu ấy gặp chuyện không may không thể tập thể thao nữa, sẽ trở nên suy sụp, bây giờ xem ra, cậu ấy rất lạc quan.” Lưu Tử Nguyệt tiến lại gần nói chuyện.

Trình Di nghe vậy nhìn cô ấy, giọng điệu kinh ngạc: “Cậu ấy gặp chuyện không may gì cơ?"

chăm chú lắng nghe.

"Hồi cấp ba Thẩm Minh Tân không phải là học sinh thể thao, tập luyện chạy bộ, sau đó vào trường thể dục thể thao, mình nghe người ta nói trước kia cậu ấy bị thương khá nghiêm trọng, còn đi nước ngoài chữa bệnh.” Lưu Tử Nguyệt bĩu môi nói: "Tình hình cụ thể mình cũng không rõ lắm, tóm lại là bây giờ cậu ấy không chạy bộ nữa."

Trình Di hỏi: “Cậu ấy không tập thể thao thì làm gì?"

Lưu Tử Nguyệt nhún vai, "Mình cũng không biết, tốt nghiệp rồi thì không liên lạc nữa, trong nhóm lớp cậu ấy cũng không nhắc đến chuyện của mình, chuyện cậu ấy bị thương là do mình tình cờ nghe được.”

Chương Nhập Phàm quay đầu nhìn về bục nghi lễ, Thẩm Minh Tân đã biểu diễn xong, cười chào những vị khách bên dưới một cách lịch sự. Cô thấy sắc mặt anh sáng sủa, không hề buồn bã, hoàn toàn không có dáng vẻ suy sụp vì gặp phải thất bại, không khỏi nghi ngờ tính xác thực của tin tức mà Lưu Tử Nguyệt nghe được.

Sau khi Thẩm Minh Tân xuống, có ban nhạc lên sân khẩu hát bài chúc mừng, bầu không khí tại hiện trường ngày càng náo nhiệt, giống như buổi biểu diễn trực tiếp, còn có khách mời trẻ tuổi tự nguyện lên sân khấu hát, có lẽ là do bầu không khí được đẩy lên cao trào, mấy bạn học cấp ba ở bàn đầu tiên đề xuất lên sân khấu hát tặng Tạ Dịch Vi một bài hát của trường.

Trình Di nóng lòng muốn thử, cô ấy nhìn về phía Chương Nhập Phàm, “Tiểu Phàm, đi không?”

Chương Nhập Phàm lắc đầu, cô vốn không tham gia những hoạt động như thế này, hơn nữa bài hát của trường hồi cấp ba cô còn không nhớ nổi giai điệu.

“Vậy cậu ngồi đây, mình lên náo nhiệt một chút."

“Được.”