Chương 6

Ngoại trừ Trình Di, cô không có nhiều mối quan hệ với các bạn học khác hồi cấp ba, bạn nữ cô tiếp xúc còn ít, nói gì đến bạn nam. Cô chắc chắn rằng mình và Thẩm Minh Tân không hề tiếp xúc nhiều, anh không thể chỉ vì cô đồng ý tham gia một vài cuộc thi mà có cảm tình với cô được.

Theo cô thấy, lá thư này chính là một sự nhầm lẫn không kịp phát hiện, thậm chí có thể là một trò đùa dai, còn từ “nữ hiệp” kia là một sự mỉa mai sâu xa.

Trước đây, ngay cả bản thân Chương Nhập Phàm cũng không thích mình, vậy thì làm sao có người thích cô được?

Chương Nhập Phàm cầm lại lá thư, đọc lại một lần nữa, cuối cùng ánh mắt dừng lại ở bốn chữ “Mình thích cậu”.

Trải qua thời gian, không biết tình cảm của chàng trai năm đó là thiện cảm hay ác ý, thời cấp ba cô và Thẩm Minh Tân không có nhiều mối quan hệ, sau khi tốt nghiệp càng không liên lạc, cô thậm chí còn không vào nhóm lớp, mấy năm nay cũng chưa từng nghe nói về anh, họ đã trở thành người xa lạ.

Nghĩ đến đây, Chương Nhập Phàm lại nhớ đến chuyện Trình Di vừa nói là tham dự đám cưới của Tạ Dịch Vi, cô nhớ hồi đó mối quan hệ giữa các bạn nam trong lớp khá tốt, có lẽ Thẩm Minh Tân sẽ tham dự đám cưới của lớp trưởng.

Nhưng... Cần thiết thế sao?

Chương Nhập Phàm tự hỏi, bất kể Thẩm Minh Tân viết lá thư này với mục đích gì, năm năm trôi qua, cô còn cần phải truy cứu nữa không?

Ảnh tốt nghiệp và giấy viết thư đặt cạnh nhau, những dòng chữ ngắn ngủi trên thư viết rất ngay ngắn, người viết thư rõ ràng khá dụng tâm, Chương Nhập Phàm nhìn nụ cười rạng rỡ của Thẩm Minh Tân, trực giác mách bảo anh không phải là người sẽ làm trò đùa dai vô vị.

Cô suy nghĩ một lát, nhớ đến lời bà ngoại dặn cô làm việc đừng quá lo nghĩ, thế là cầm điện thoại, nhắn tin cho Trình Di.

Ngày hôm sau, Chương Nhập Phàm dậy sớm, cô không ăn sáng ở nhà mà thay quần áo thể thao đi chạy bộ.

Lúc nhỏ tính tự giác kém, ngày nào Chương Thắng Nghĩa cũng thúc giục cô dậy sớm chạy bộ, sau này lớn lên cũng thành thói quen, cho đến khi tốt nghiệp đại học, chỉ cần thời tiết không quá xấu, cô đều dậy sớm ra ngoài chạy bộ. Bạn cùng phòng vô cùng kinh ngạc trước thói quen tập thể dục mỗi ngày của cô, cứ nói cô là một người tàn nhẫn, trong bốn năm, “người tàn nhẫn” này cũng đảm nhận nhiệm vụ mua bữa sáng cho họ.

Sau khi tốt nghiệp đi làm, vì lý do thời gian, Chương Nhập Phàm không thể duy trì việc chạy bộ mỗi ngày, nhưng thói quen tập thể dục cô không bỏ, bình thường chỉ cần tan làm sớm, cô đều tranh thủ đến phòng tập thể dục tập luyện.

Cô làm vậy không phải vì cô thích tập thể dục, mà là do từ nhỏ Chương Thắng Nghĩa đã dạy cô như vậy, phải tập thể dục nhiều mới có thể khỏe mạnh, nếu không cô cứ hay ốm đau, vừa ảnh hưởng đến việc học của cô, vừa ảnh hưởng đến công việc của ông. Ông coi cô như một người lính để huấn luyện, bây giờ duy trì thói quen tập thể dục chỉ là hậu quả sau khi cô “xuất ngũ”, may là thói quen này không có gì xấu, nên cô cũng không bỏ.

Chương Nhập Phàm chạy hai vòng trong công viên gần khu dân cư mới về, đến cửa nhà, cô mới nhớ ra mình không biết mật khẩu khóa cửa, đành phải bấm chuông cửa.

Người mở cửa là Lý Huệ Thục, thấy Chương Nhập Phàm đứng ngoài cửa, lập tức nói: “Tiểu Phàm, đi chạy bộ à.”

Chương Nhập Phàm gật đầu.

“Dì còn tưởng con chưa dậy, vừa định gọi con dậy ăn sáng, may mà bố con bảo con ra ngoài tập thể dục."

Chương Nhập Phàm mím môi, bước vào nhà, thay giày.

Vào phòng khách, Chương Thắng Nghĩa đang ngồi trên ghế sô pha đọc báo, Chương Nhập Phàm gọi một tiếng, ông chỉ gật đầu, cô không để ý, tự đi đến máy lọc nước, lấy một cốc giấy dùng một lần, tự rót cho mình một cốc nước.

“Nhà mình đổi khóa cửa rồi, lát nữa con ghi dấu vân tay vào.” Chương Thắng Nghĩa nói, mắt vẫn dán vào tờ báo.

Chương Nhập Phàm sững sờ, sau đó nhanh chóng đáp ứng.

“Tiểu Phàm, con ra ăn sáng đi.” Lý Huệ Thục gọi cô trong phòng ăn, “Dì nấu sủi cảo.”

Sắc mặt Chương Nhập Phàm hơi khó xử, Chương Thắng Nghĩa ngẩng đầu nhìn cô, giọng hơi trầm: “Ăn ở ngoài rồi thì thôi.”

Chương Nhập Phàm đi đến phòng ăn, xin lỗi Lý Huệ Thục, sau đó quay lại phòng khách, thấy Chương Thắng Nghĩa đang uống thuốc, ông bị bệnh tim, cách đây không lâu mới phẫu thuật, hiện đang ở nhà dưỡng bệnh.

Cô dừng bước, do dự một lát rồi có chút cứng nhắc hỏi: “Bác sĩ nói thế nào?"

Chương Thắng Nghĩa cầm cốc, dừng lại, không ngẩng đầu lên, nói thẳng: “Bệnh cũ, không sao cả."