Chương 461: Ngàn cân treo sợi tóc.

Đại khái là gần đây xảy ra quá nhiều chuyện, lúc xem phim, tôi luôn không kìm chế được mà thất thần. Tôi cũng không biết bản thân mình suy nghĩ điều gì, đầu óc trống rỗng nhưng tôi lại không thể tập trung vào việc mình đang làm được. Tôi lắc lắc đầu, ép mình không nghĩ đến những sự việc kia nữa, đứng dậy đi lên phòng ngủ ở tầng hai.

Nằm ở trên giường, tôi cứ lăn qua lăn lại. Không ngủ được, tôi dứt khoát ngồi dậy, lấy điện thoại ra lướt vòng bạn bè gϊếŧ thời gian.

Quả nhiên, mới lướt vòng bạn bè được một lúc, tôi đã cảm thấy có chút buồn ngủ, rồi thϊếp đi từ lúc nào không hay.

Đang lúc nửa mê nửa tỉnh, tôi có cảm giác như nửa giường trống rỗng bên kia bỗng thấp xuống. Sau đó, bị một vòng tay ấm áp ôm lấy, tôi biết Lục Kính Đình đã trở về. “A... Cái ôm kia quá chặt, tôi có chút không thoải mái, liền đẩy anh ra một chút.

Không ngờ, anh ôm lại càng chặt hơn, chặt đến mức tôi không thể thở nổi.

Tôi vốn đang nửa mê nửa tỉnh cũng bị anh làm cho thức giấc. “Sao vậy?” Tôi nhúc nhích, quay người làm ổ trong ngực của anh. Ngay cả cái liếc mắt, tôi cũng không cho anh. “Không có chuyện gì. Chỉ là thấy em ngủ mà người lại quá thơm, nên anh muốn làm phiền em một chút thôi.” Lục Kính Đình vừa cười vừa nói. Tôi nghe thấy lời này thì tức giận đến kém chút nữa đã rời khỏi giường đánh chết anh rồi. “Em sao thế? Tức giận sao?” Lục Kính Đình thấy tôi không trả lời, liền mạnh mẽ tách hai cánh tay đang ôm mặt của tôi ra, ép tôi phải đối mặt với anh. “Không có.” Tôi bực mình nói qua loa. “Vậy thì được rồi.” Lục Kính Đình biết tôi đang tức giận nhưng anh làm ra vẻ như không biết.



Tôi không muốn tiếp tục nói chuyện, liền xoay người lại, quay lưng về phía Lục Kính Đình.

Anh cũng không nói gì nữa, chỉ nằm xuống, rồi ôm lấy tôi từ phía sau. Nhưng bàn tay của anh lại không thành thật, nắm vuốt đến trước bầu ngực mềm mại của tôi. “Anh đừng chạm vào em” Tôi bị anh trêu chọc đến mức không chịu được nữa, đành phải lấy tay che ngực lại, nói với anh. “Anh sắp phải đi xa rồi.” Lục Kính Đình vẫn không dừng động tác trên tay: “Trước khi đi xa, em cho anh ăn no, tránh việc anh ra ngoài làm loạn, không phải như thế sẽ tốt hơn sao?”

Tôi bất đắc dĩ nhìn anh: “Sao anh lại phải đi xa?” “Anh phải đi châu Úc một tuần, tám giờ sáng ngày mai là lên máy bay rồi!

Lục Kính Đình nói sơ qua lịch trình của mình. “Châu Úc? Anh đến đó làm gì?” Vốn còn muốn nằm trên giường, tôi bị sự tò mò làm cho tỉnh cả người. “Đến khi trở về, anh sẽ nói cho em biết sau.” Lục Kính Đình híp mắt cười.

Nhưng cái cười này làm cho tôi cảm thấy có chút quái dị. Đang yên đang lành, sao anh lại muốn đến châu Úc chứ?

Tôi muốn tiếp tục hỏi anh vì sao, song, ngay cả cơ hội, anh cũng không cho tôi, trực tiếp chặn miệng của tôi lại “Vì thế, đêm nay, em cho anh đi.