Chương 67: Cùng tôi về nhà

"Không nên gấp, vẫn còn thời gian, không phải Triệu Mộng Tuyết vẫn còn chưa sao?" Tôi gọi điện thoại cho một cô gái, sau khi nói xong thì cũng cúp máy.

Lát sau, cô bé kia cũng gửi một tin nhắn đến. "Bây giờ nên làm gì? Lúc này cô ta đang sợ hãi." "Nếu dẫn dắt không được, vậy thử nói khích xem cũng nói với cô ta, cô nghe nói Chu Thần định ly hôn, chuẩn bị cưới họ Tân kia, sau đó nói chả nhẽ cô không bằng với họ Tân kia sao?"

Gửi tin nhắn xong, gián điệp ở phía dưới cũng gọi điện thoại lên, nói xe của Triệu Mộng Tuyết đã đến.

Tôi vội vàng đeo tai nghe lên, nghe động tĩnh ở bên cạnh. "Tôi nói Ý Hân nè, có phải cô quá coi thường bàn thân mình không. Trước kia tôi từng nghe nổi, cục trưởng Chu định ly hôn với vợ của anh ta, muốn kết hôn với con khốn họ Tân kia, chẳng nhẽ cô không bằng con khốn họ Tân kia sao?

Mặc dù tôi không nhìn thấy vẻ mặt của cô gái kia, nhưng từ lời nói của cô ta tôi đoán được, bây giờ cô ta chắc chắn là đang kiêu ngạo.

Đầu tai nghe bên kia im lặng hồi lâu, một cô gái khác cũng lên tiếng phụ hoa nói: "Đúng vậy đúng vậy! Cô nói xem cục trưởng Chu nhiều năm rồi chưa có sinh con, chắc không phải là người phụ nữ kia có vấn đề gì đi! Theo tôi nha, cô nghĩ cách nào để mang thai, đến lúc đó cũng có người kế thừa rồi, còn sợ sẽ rời xa vị trí vợ cả này sao?"

Giọng nói của Tôn Ý Hân từ trong tai nghe tuyển đến: "Việc này không thể nói linh tinh được."

Tiêu Dao nắm tay tôi, lo lắng nhìn tôi. "Không có chuyện gì! Cậu nghe giọng nói của cô ta như là sắp bay lên trời rồi, không sai biệt lắm, lòng muốn trở thành bà Chu cũng nổi lên rồi." Tôi an ủi cô áy.

Nói thật, trong lòng tôi cũng rất căng thẳng, thế nhưng tôi biết, lúc này mà căng thẳng thì cũng không thể làm gì được. "Tôi cũng không có nói linh tinh, lần trước tôi với tình nghe chính mẩm con khốn họ Tân nói như vậy Cô còn không biết đi, cục trường Chu và vợ của anh ta cũng vì chuyện này mà cực kì ấm it" Cô gái kia vừa mới nói xong, đúng lúc có tiếng bước chân vọng ra từ hành lang.

Tôi và Tiêu Dao vội vàng nhoài người về phía cửa nhìn tình hình bên ngoài thông qua cái lỗ nhỏ ở trên cửa.

Triệu Mộng Tuyết từ cầu thang đi đến, bước đi tạo nhã vào phía trong. "A, nhưng mà cô nói cũng đúng, bà Chu và cục trường Chu kết hôn nhiều năm như vậy rồi, cũng chưa có sinh được một đứa con trai hay con gái nào cả, không chừng thật sự không thể sinh được, cô bảo xem nếu tôi thật sự sinh một đứa bé cho cục trưởng Chu, vậy có thể ngồi lên vị trí bà Chu này không?"

Lúc Tôn Ý Hân nói câu này, đúng lúc Triệu Mộng Tuyết đi đến trước cửa phòng riêng của cô ta, đôi mắt híp lại, trên mặt xuất hiện một chút hung ác, liếc mắt ra hiệu với người ở sau lưng mình. "Đúng vậy! Theo tôi cô nên lén lút chọc thủng bao, chỉ cần cô có thể sinh cho cục trưởng Chu một đứa bé, họ Triệu kia còn có thể làm gì nữa sao?" "Cô nói cũng có đạo lý, bây giờ địa vị của tôi cũng không ổn định lắm, nếu có thể sinh một đứa bé trở thành bà Chu, việc này làm một lần vất và mà cả đời có thể nhàn nhà được, sau này cũng không sợ bị đám hồ ly tinh kia cướp đi ánh sáng nữa." "Đúng rồi! Lúc đó có trở thành bà Chu rồi, cũng đường quên chị em chúng ta nha!"

Bảo mẫu đi theo phía sau Triệu Mộng Tuyết hiểu ý, duỗi tay dùng sức đẩy cửa ra. "Mợ, mợ chủ, vừa, vừa nãy cô nghe nhầm rồi, lời này là cô ta nói!"

Tôn Ý Hân giống như là chuột đạp phải đuôi mèo vậy, mặc dù không nhìn thấy, nhưng cũng có thể cảm nhận được lời này của cô ta là đang sợ hãi.



Triệu Mộng Tuyết đứng ngay cửa ra vào, ánh mắt lạnh lẽo, trên mặt không có cảm xúc nào cả. "Mợ chủ, chuyện không phải như cô nghĩ đâu! Đều là do bọn họ, đều là do bọn họ nói linh tinh!"

Sắc mặt Triệu Mộng Tuyết dịu đi, nhíu mày, lộ ra nụ cười kỳ lạ, nhìn lướt qua phòng, sau đó ngắng đầu kiêu ngạo, xoay người đi đến căn phòng bên cạnh. "Ai! Cô sợ cô ta làm gì chứ! Chẳng qua chỉ là một bà già hơn ba mươi tuổi mà thôi!" "Đúng vậy! Bây giờ cục trường Chu cưng chiều CÔ như vậy, cô ta còn có thể làm gì cô được cơ chứ?" "Đủ rồi đừng nói nữa! Chúng ta thì biết cái gì?" Lúc này Tôn Ý Hân hoàn toàn hoảng sợ, lớn tiếng quát hai cô gái ở bên cạnh này.

Tôi nhìn qua kính quan sát ở trên cửa, nhìn thấy Tôn Ý Hân hoảng hốt từ trong phòng chạy ra, khuôn mặt còn chưa có rửa sạch, vọt đến trước cửa phòng của Triệu Mộng Tuyết, lớn tiếng nói: "Mợ chủ, cô nghe tôi giải thích! Chuyện không giống như cô nghĩ đâu, là bọn họ cố ý hại tôi! Tôi không có ý này."

Bảo mẫu canh giữ trước cửa phòng của Triệu Mộng Tuyết đưa tay cản lại, đẩy Tôn Ý Hân ra ngoài, lớn tiếng trách mắng: "Mợ chủ đã dặn dò, không ai có thể quấy rầy cô ấy được! Phiền cô hôm khác lại đến!"

Tôn Ý Hân nghe thấy lời này của bảo mẫu, cả người sững sở, giống như là bóng cao su bị xì hơi vậy, đột nhiên ngồi sụp xuống đất. Mời bạn đọc truyện tại Truyện 88.net

Tôi và Tiêu Dao hai đứa nhìn nhau, không nhịn được mà khẽ cười. "On rồi, chuyện bây giờ cũng không khác biệt lắm, có phải nên mời mình ăn một bữa cơm không!" Tiêu Dao kéo cánh tay của tôi, đi về phía trước, giúp tôi mở cửa.

Tôi cười gật đầu, kéo cô ấy đi đến một nhà hàng để Tây mới khai trương, tìm vị trí bên cạnh cửa sổ, gọi hai phần bò bít tết, thêm một bình rượu vang đỏ. Người phục vụ đi đến, giúp chúng tôi mở bình rượu vang đỏ.

Cô ấy cầm lấy cốc, vừa định rót rượu, Lục Kinh Đỉnh đột nhiên đặt mông xuống ngồi bên cạnh tôi, quay đầu lại nhìn tôi cười. "Trời ạ! Ái Phương sao cậu không nói cậu ba cũng đến vậy!" Tiêu Dao hoang mang lấy một cái gương nhỏ từ trong túi xách ra, lấy thỏi son hồng nhạt ra bôi lại son trên miệng, lúc này mới quay đầu lại, cười nịnh not. "Sao anh lại ở chỗ này?" Tôi nhìn gương mặt đẹp trai của Lục Kính Đình, trong lòng có chút khó chịu, đáng ghét sao anh ta lại bám dai như địa vậy? "Ái Phương! Cậu ba chịu đến, nên vui vẻ mới đúng! Sao lại bày ra khuôn mặt xấu như vậy!" Lúc này Tiêu Dao lúc này đã mê trai, hai mắt phát sáng nhìn Lục Kính Đình. "Ừm, vẫn là cô thức thời!" Lục Kính Đình khẽ cười, vẫy vẫy tay với người phụ vụ, gọi thêm một đĩa tôm.

Tôi có chút hoảng hốt, bộ dáng này của Lục Kinh Đình, thật sự là cậu ba Lục khiến cho người ta nghe tin đã sợ mất mật sao?

Tôi uống lý rượu vang đỏ, không để ý đến anh nữa.

Sau khi món ăn lên, vẻ mặt mê trai của Tiêu Dao nhìn Lục Kính Đình bóc tâm cho tôi, thỉnh thoảng còn ném cho tôi một ánh mắt ý tứ sâu xa, miệng thì cưới không ngừng được.

Bữa cơm này, chỉ có một mình tôi ăn không ngon, hai người kia mỗi người đều cẩn thận, quét sạch sành sanh đồ ăn trước mặt. "Cái kia! Tôi còn có việc, tôi đi trước, không làm bóng đèn nữa!" Sau khi Tiêu Dao uống xong hớp rượu vang đỏ cuối cùng, lau miệng, nháy mắt ra hiệu với tôi, bước từng bước nhỏ ra ngoài, sau đó chạy đi.

Lục Kinh Đình nhắc túi xách của tôi lên, hơi nhíu mày nhìn tôi, đưa tay ra sở đầu tôi, giọng nói cực kỳ dịu dàng nói: "Ăn uống no say, cùng tôi về nhà đi!"

Khi tôi nghe từ nhà kia, cả người chợt ngừng lại một chút, tình cảm không thể giải thích được tran ngập trong lòng, vừa định gật đầu, bỗng nhiên nhìn lướt qua vai của Lục Kính Đình, thấy Chu Phong đứng ở phía sau lưng.