Chương 11: Ngàn vạn lần đừng để hắn nhớ tên

Sáng hôm sau tỉnh dậy, hai mắt của Mạn Nghiên sưng húp lên vì khóc nhiều. Cô nhân lúc Tôn Bách Thần không để ý đã lấy đá chườm lên, nhưng đến cuối cùng vẫn không thoát khỏi con mắt tinh tường của hắn.

“Tối hôm qua em khóc?”

Chối không được, nhận cũng không xong. Cô đành chơi trò lấp lửng:

“Còn không phải vì thầy thô bạo quá sao?”

“Không phải. Rõ ràng sau khi đi ngủ, em còn khóc thêm.”

“Ưm, vì đau.”

Cô xoay người, né tránh cái ánh nhìn soi mói từ hắn. Tôn Bách Thần bỗng tựa đầu vào vai cô, dịu giọng nói:

“Đau đến vậy sao? Tôi xin lỗi.”

Mạn Nghiên khẽ thở dài. Hắn tại sao lại xin lỗi cô chứ? Rõ ràng là không có tình cảm, tại sao cứ phải đối xử tốt với cô? Tôn Bách Thần cứ như khoảng thời gian ban đầu, đem Mạn Nghiên lên giường thỏa mãn, còn những chuyện khác mặc kệ, thì cô đâu cần suy nghĩ nhiều như vậy.

“Còn mệt không? Nếu mệt thì nghỉ một hôm đi.”

“Em không mệt. Thôi, em đến trường đây.”

Tôn Bách Thần nhìn vào đồng hồ trên tay, thấy vẫn còn sớm. Hắn kêu cô ở lại ăn sáng.

“Em hẹn với Yến Kỳ ăn ở trường rồi. Nếu không đến sẽ rất ngại.” Cô bịa đại một lý do.

Hắn thẩn người ra một lúc, rồi đáp:

“Cũng được.”

Mạn Nghiên định ngồi xe buýt đến trường, nhưng Tôn Bách Thần bắt cô phải đi taxi. Cô đành cắn răng, lấy tiền trong khoản phí sinh hoạt của mình, bắt taxi đến trường. Mạn Nghiên đã hứa với lòng sẽ không đυ.ng đến tấm thẻ tín dụng mà Tôn Bách Thần đưa.

Hai người có giao dịch ở trên giường đôi bên cùng có lợi. Cô không hắn thua thiệt, càng không muốn phải mang cái danh đào mỏ.



“Mạn Nghiên, tớ ở đây.”

Quả nhiên Nhã Yến Kỳ đã đi học lại. Cô ấy vẫy tay gọi cô, Mạn Nghiên chạy nhanh lại, nắm tay cô ấy đi về phía canteen.

“Tớ chưa ăn sáng.” Nhã Yến Kỳ nói.

“Tớ cũng vậy.” Mạn Nghiên cười cười.

Họ gọi hai phần miến gà nóng hổi. Nhã Yến Kỳ quan sát thấy sắc mặt của Mạn Nghiên không được tốt, đặc biệt là hai hốc mắt đỏ hoe và quầng mắt nổi hằn lên. Cô ấy bèn hỏi:

“Mạn Nghiên, hôm qua cậu thức cả đêm để chăm sóc bác gái ư?”

“A, không có, chỉ là ngủ hơi muộn thôi.” Cô hơi chột dạ.

Mạn Nghiên cắm đầu vào ăn, tránh để cho Nhã Yến Kỳ phát hiện thêm điểm bất thường. Nhã Yến Kỳ đưa mắt nhìn quanh, thấy không có ai, cô ấy mới dám nói:

“Mạn Nghiên, tớ sợ một lát nữa vào lớp sẽ gặp lại Chu Diễn.”

Mạn Nghiên dừng ăn, ngước đầu nhìn cô bạn cùng phòng của mình, an ủi:

“Không sao đâu. Mấy ngày nay tớ không thấy hắn đi học. Đoán chừng Chu Diễn sợ quá rồi bỏ học luôn cũng nên.”

“Hắn sợ cái gì chứ? Chẳng phải mọi chuyện vỡ lở, người nhục nhã nhất sẽ là tớ sao?”

Mạn Nghiên bỗng im bặt. Cô không biết giải thích thế nào với Yến Kỳ. Sợ cô ấy thêm buồn, Mạn Nghiên nói lan man sang chuyện khác, rồi động viên Nhã Yến Kỳ phải mạnh mẽ.

Ngó thấy còn mười phút nữa đến giờ học, hai cô gái vội thanh toán tiền để trở về lớp cho kịp.

Lại một ngày lên lớp với môn Logic Học của lão Bách.

Ông ta bước vào lớp, không quên nhìn sơ qua những người hôm qua ăn vụng một lượt, đặc biệt lại nhìn rất kỹ Mạn Nghiên, cho nhớ rõ mặt.

Mỗi trường đại học đều có một điều kiêng kỵ gì đó. Nếu mọi người đi học thường mong muốn nổi trội, được giáo viên chú ý đến, thì ở đại học Bắc Thành lại là một ngoại lệ. Ở đây, ngàn vạn lần đừng để Tôn Bách Thần nhớ chuẩn tên, nếu không, phiền toái thế nào kể mãi cũng không hết!

Giống như Mạn Nghiên ở trong tiết thầy Bách, cứ năm, mười phút lão lại gọi cô để hỏi bài một lần. Mạn Nghiên tức anh ách nhưng không dám nói gì. Cô cười khổ, gắng gượng trả lời từng câu, trong lòng niệm phật mong lão tha cho mình.



“Mạn Nghiên, cậu đã đắc tội gì với lão Bách à?”

Cô kể cho Yến Kỳ nghe chuyện hôm qua mình ăn vụng, nhưng không nhắc đến Tôn Bách Thần. Cô ấy khẽ nhăn mặt, đăm chiêu:

“Sao lạ nhỉ? Lúc trước chúng ta cũng thường ăn nhưng không thấy lão để ý lắm.”

Mạn Nghiên chưa kịp lên tiếng đã bị lão Bách nhắc nhở, báo hại Nhã Yến Kỳ bị mắng theo cô.

“E hèm, muốn đóng tiền học lại môn của tôi đúng không?”

Cô với Yến Kỳ không dám nói thêm gì nữa, ngồi yên cố chịu qua tiết học này. Đến khi lão Bách vừa đi khỏi lớp, Mạn Nghiên mới nằm dài ra bàn đầy mệt mỏi.

“Mạn Nghiên, Yến Kỳ, uống sữa đi.”

Khắc Dương mang đến hai hộp sữa, đặt lên bàn của hai cô gái.

Nhã Yến Kỳ vui vẻ nhận lấy, nói lời cảm ơn Khắc Dương. Mạn Nghiên thấy hơi khó xử, cô nhớ lại thái độ hôm qua của Tôn Bách Thần, nên từ chối.

“Cảm ơn cậu, nhưng mà tớ bị dị ứng với sữa.”

“Dị ứng sao? Xin lỗi, tôi không biết.” Khắc Dương gãi đầu, mặt thoáng buồn.

Cậu ấy cầm hộp sữa mà Mạn Nghiên trả lại, rầu rĩ đi về chỗ ngồi.

“Cậu dị ứng sữa à? Sao tớ ở cùng cậu mấy năm rồi mà không biết.”

“Chưa nói sao? Là do tớ quên khuấy mất.”

Phòng học đang yên ắng bỗng rộn lên tiếng xì xào bàn tán. Một người trong đám bạn học của Mạn Nghiên quay sang rộn chuyện:

“Này, hai cậu biết gì chưa? Bên trên diễn đàn sinh viên trường Bắc Thành đang lan truyền clip tɧác ɭoạи của một nữ sinh trong trường đấy.”

Cô nữ sinh kia vừa nói xong, khuôn mặt của Nhã Yến Kỳ liền biến sắc, cô chết lặng.