Chương 3: Rơi vào hang cọp

Buổi tối trở về ký túc xá, Mạn Nghiên lười biếng nấu cơm nên ăn tạm một cốc mỳ nóng. Cô nhìn đồng hồ đã hơn sáu giờ, nhưng vẫn chưa thấy Nhã Yến Kỳ trở về.

“Đi đâu thế nhỉ?”

Vừa dứt lời, Nhã Yến Kỳ đã trở về phòng. Cô vui vẻ chạy đến chỗ của Mạn Nghiên, rủ rê:

“Buổi tối nay đi chơi đi, dù sao ngày mai cũng chỉ học hai tiết của Lão Tôn.”

“Vậy cũng được.”

Nhã Yến Kỳ nhận được câu trả lời, vui vẻ đi vào bên trong phòng tắm. Mạn Nghiên sực nhớ ra chuyện quan trọng, bèn hỏi lớn:

“Yến Kỳ, buổi chiều nay thầy Tôn có cho làm kiểm tra không?”

Cô ấy ở trong phòng tắm nói vọng ra:

“Không có. Lão ta đổi sang tuần sau rồi, đúng là con người dị hợm, thất thường.”

Mạn Nghiên nghe xong liền nhoẽn miệng cười, cô giả bộ bất ngờ nói:

“Ôi, may thật đấy. Buổi chiều tớ mệt quá nên không lên lớp.”

Cô hí hoáy lấy điện thoại nhắn tin cho Tôn Bách Thần để nói một câu cảm ơn. Nào ngờ vừa nhận được tin nhắn, hắn ngay lập tức gọi cho Mạn Nghiên, hỏi:

“Tối nay có rảnh không?”

“A, tối nay em có hẹn đi chơi với Yến Kỳ rồi.”

“Đi đâu?”

“Cậu ấy chưa nói ạ. Một lát nữa em sẽ hỏi, sau đó sẽ nhắn cho thầy.”

“Tốt. Vậy chín giờ gặp nhau một chút ở quán cà phê gần kí túc xá, được chứ?”

“Vâng ạ.”

Cô nhẹ nhàng tắt máy. Lúc này Nhã Yến Kỳ đã tắm xong, trên người mặc một chiếc váy hai dây, khoét sâu cổ đầy quyến rũ.



“Cậu vừa nói chuyện với ai thế?”

“À, dì tớ gọi hỏi thăm tình hình thôi.” Cô nói dối.

Yến Kỳ gật gù cho qua. Cô lôi bộ đồ nghề trang điểm ra, tân trang lại khuôn mặt hốc hách vì thiếu ngủ. Trong thời gian đó, Nhã Yến Kỳ bảo Mạn Nghiên đi thay đồ.

“Yến Kỳ, chúng ta đi đâu thế?”

“Đến quán bar chơi, cậu thấy thế nào?”

“Tớ không đi đâu.”

Cô vội từ chối. Nếu để Tôn Bách Thần biết được cô dám đến những nơi như thế, hắn chắc chắn sẽ rất giận.

“Đã thay đồ rồi thì đi cho vui. Cậu cũng nên đến đó một lần cho biết.”

Mạn Nghiên nghĩ ngợi một hồi, cảm thấy không tiện từ chối. Dù sao hai người ở chung phòng, nếu xảy ra bất đồng cũng không hay.

“Vậy được, nhưng chỉ chơi đến chín giờ thôi nhé.”

“Cậu đùa tớ à? Sao về sớm thế.”

Mạn Nghiên nhún nhẹ vai, không muốn tranh luận thêm về giờ giấc nữa. Nhã Yến Kỳ gật đầu, xem như thỏa hiệp với quyết định của cô.

Quán bar cách ký túc xá khoảng tám trăm mét, Nhã Yến Kỳ lái xe chở Mạn Nghiên đến đó. Cô tranh thủ lúc đợi Yến Kỳ lấy xe, nhắn tin cho Tôn Bách Thần, nhưng lại nói dối hắn chỉ đi uống nước ở quán vỉa hè với đám bạn.

Quán bar nằm trong một hẽm nhỏ, khá vắng. Đồng Mạn Nghiên có chút sợ, căng thẳng đi sát theo Yến Kỳ.

“Bọn họ ở bên kia kìa.”

Nhã Yến Kỳ vừa chỉ tay vừa kéo Mạn Nghiên về phía đám người đang tụ sẵn ở đằng kia, gồm năm chàng trai và hai cô gái, thoạt nhìn đoán chừng bằng tuổi hai người bọn họ. Trong số những người đó, Mạn Nghiên nhận ra Chu Diễn- người yêu của Nhã Yến Kỳ.

“Bọn anh chờ có lâu không?”

“Vừa mới đến thôi. Thư Kỳ, hôm nay em kéo được cả Mạn Nghiên đi sao? Thật tốt quá, càng đông càng vui.” Chu Diễn nói.

Mạn Nghiên rất ít khi tiếp xúc với người lạ, nên rất ngại, hầu như không nói chuyện, chỉ khi có người hỏi cô mới trả lời. Nhã Yến Kỳ mai mối cô với một chàng trai trong số họ, Mạn Nghiên không thích mấy chuyện gán ghép nên từ chối thẳng thừng.

Mọi người vừa uống rượu vừa nhún nhảy theo tiếng nhạc sôi động trên sân khấu chính, duy chỉ có Mạn Nghiên ngồi thu mình một chỗ, nhàm chán lấy điện thoại ra chơi game.



“Bạn học, uống với mình một ly đi.”

Mạn Nghiên khướt từ, nhưng người ta cứ nài nỉ, cô đành uống một ly cho có lệ. Dù sao chỉ có một ly rượu trái cây với nồng độ cồn thấp, không say được. Mạn Nghiên nhìn đồng hồ, đã gần chín giờ tối, cô phải về.

“Yến Kỳ, chúng ta về thôi.”

Mạn Nghiên kéo tay Nhã Yến Kỳ, giục về.

“Còn sớm mà.”

“Không được, cậu hứa rồi mà.”

Đồng Mạn Nghiên mặc kệ, cố chấp muốn về. Cô cầm lấy túi xách của Yến Kỳ, chào vội mấy người còn lại, rồi kéo cô ấy rời khỏi. Mạn Nghiên có hẹn với Tôn Bách Thần, tuyệt đối không thể đến muộn.

“Ưm…Mạn Nghiên, chúng ta đi rửa mặt đi. Tớ đột nhiên cảm thấy chóng mặt quá.”

Mạn Nghiên cũng cảm thấy hơi buồn ngủ, nên cùng đi vào nhà vệ sinh với Nhã Yến Kỳ. Hai cô gái rửa mặt bằng nước lạnh cho tỉnh táo, song lại cảm thấy không hề có tác dụng.

Yến Kỳ thậm chí còn bước đi không vững, phải dựa vào người Mạn Nghiên. Hai cô gái bước đi chập chững, còn chưa ra khỏi hành lang đã ngã xịu ra, chân tay run rẩy, mất hết sức lực.

“Mày một đứa, tao một đứa. Ôm hai đứa nó về phòng đi.”

Mạn Nghiên loáng thoáng thấy bóng dáng của hai người con trai, mà một trong số hai người họ chính là Chu Diễn.

Cánh cửa phòng đóng lại, Mạn Nghiên và Nhã Yến Kỳ bị ném xuống giường. Cô tuy đã không còn sức lực nhưng ý thức chưa mất hoàn toàn, vẫn còn nghe được hai tên kia bàn bạc.

“Yến Kỳ nhường cho mày, còn Đồng Mạn Nghiên của tao.” Chu Diễn đắc ý.

“Mẹ kiếp, Nhã Yến Kỳ bị mày chơi chán rồi mới nhường tao. Con nhỏ kia nhìn còn ngon, biết đâu vẫn còn nguyên tem đấy.”

Chu Diễn liếʍ môi thèm thuồng, nhìn vẻ kiều diễm của Đồng Mạn Nghiên, ruột gan trong người hắn đã cuộn trào sùng sục. Của lạ mới là của ngon, còn cô người yêu kia, hắn sớm đã thưởng thức qua mấy lần.

“Hừ, Nhã Yến Kỳ chỉ mới bị tao dùng qua mấy lần, vẫn còn tốt chán. Nhờ tao, mày mới có cơ hội tốt như vậy, đừng có đòi hỏi.”

Chu Diễn dứt lời, liền bế thốc Mạn Nghiên lên. Vốn dĩ ban đầu hắn định dùng chung phòng với tên này, nhưng bây giờ nghĩ kỹ lại, hắn muốn độc chiếm Mạn Nghiên cả đêm nay.

‘Bé cưng, tối nay anh sẽ cho em nếm trải cảm giác sung sướиɠ.”