Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Sáng Lên Trường, Tối Lên Giường

Chương 32: Tôi biết quái gì đâu mà phát biểu?

« Chương TrướcChương Tiếp »
Mọi người quay lại thành vòng tròn lớn, lên tiếng xì xầm to nhỏ. Ai nấy đều lo lắng cho Mạn Nghiên, hy vọng không có chuyện gì xảy ra với cô.

Trước mặt mọi người, Tôn Bách Thần không kiêng nể gì cúi người xuống, tiến hành hô hấp nhân tạo cho Mạn Nghiên. Nhã Yến Kỳ và Khắc Dương chen vào đám đông, xông vào bên trong nhưng bị Vương Phong giữ lại.

“Mau tránh ra đi, em ấy bị sứa đốt, các em không giúp được gì đâu.”

Tôn Bách Thần tập trung xử lý vết thương cho Mạn Nghiên. Từng động tác của hắn đều rất cẩn thận và chuẩn xác, nhẹ nhàng lấy hết những xúc tua còn bám trên đùi cô ra, rồi rửa sạch bằng giấm. Cô vẫn còn mê man, khuôn mặt nhăn nhúm, môi tím tái.

Cứu nạn đã tới, nhanh chóng mang cáng di chuyển Mạn Nghiên ra ngoài xe cấp cứu. Tôn Bách Thần muốn đi theo, nhưng bị Vương Phong nắm chặt cánh tay, giữ lại.

“Này, không phải tối nay cậu còn phải đại diện cho Tôn gia phát biểu trong lễ kỷ niệm thành lập trường sao? Hay là để tôi đi theo em ấy cho.”

“Lắm chuyện” Hắn gỡ tay Vương Phong ra.

“Bách Thần, bình tĩnh đi. Để ta gọi giảng viên khác đi với con bé, cháu ở lại đây đi.” Thầy hiệu trưởng cũng lên tiếng can ngăn.

Tôn Bách Thần nghe không lọt lời nào vào tai, bước chân vẫn gấp rút chạy theo mấy nhân viên y tế. Lúc rời khỏi đám đông, hắn quăng lại vỏn vẹn một câu.

“Sinh viên do cháu quản lý nên cháu sẽ chịu trách nhiệm.”

Thầy hiệu trưởng lắc đầu ngán ngẩm trước cái bản tính cố chấp của Tôn Bách Thần. Ông phẩy tay, ý bảo Vương Phong đuổi theo hắn.

Trong trường hợp này, họa may chỉ có anh mới thuyết phục được hắn.

DN

“Này, tôi đi thay cậu là được mà. Tôn Bách Thần, không có cậu buổi lễ sẽ không hoàn thành được.”



“Tối nay cậu đứng lên phát biểu đi. Tài liệu tôi để trong tập hồ sơ trên phòng khách sạn.”

“Tôn Bách Thần, đừng có đùa nữa. Tôi biết quái gì đâu mà phát biểu?”

Hắn chẳng quan tâm nhiều đến thế, hiện tại chỉ dán chặt mắt vào người con gái đang nằm trên cáng cứu thương, tim bỗng đập bình bịch. Mạn Nghiên được chuyển vào trong xe, hắn cũng nhảy theo lên.

“Vương Phong, uống một xô nước biển hay đứng lên sân khấu phát biểu, cậu tự mình mà chọn.”

Xe đi rồi, Vương Phong còn đứng trên người ra đó oán trách Tôn Bách Thần. Nhưng được một lúc anh bình tĩnh lại, khuôn mặt điển trai lộ rõ vẻ hiếu kỳ.

“Tôn Bách Thần, cậu và cô bé đó rốt cuộc có quan hệ gì chứ?”

Một lúc sau, mọi người phát hiện xác của hai con sứa trôi dạt vào bờ biển. Ai nấy đều sợ hãi, rời khỏi khu vực tắm biển.

Mấy hôm nay trời quang mây tạnh, việc gặp sứa độc trên vùng biển an toàn quả thật hiếm có.

Người khác còn nghĩ đó là tai nạn không may xảy ra với Mạn Nghiên, chỉ có hai kẻ đang lén la lén lút gặp nhau ở trong hành lang vắng khách sạn, mới hiểu rõ đây chính là cố tình hãm hại cô.

“Tôi đã bỏ sứa độc vào người cô ta rồi. Mọi chuyện diễn biến đúng như kế hoạch, phần tiền còn lại, có thể chuyển nốt qua được chưa?”

“Tôi biết rồi, cô biết điều thì giữ kín mồm kín miệng một chút.” Người kia đưa một phong bì tiền cho cô gái trước mặt.

Cô gái mũm mĩm kia nhận được tiền, vội mở ra đếm. Đợi người kia bỏ đi, cô ta mới thở phào một hơi.

“Xin lỗi Đồng Mạn Nghiên, xem như cô xui xẻo đi!”
« Chương TrướcChương Tiếp »