Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Sáng Màu

Chương 1

Chương Tiếp »
Tụng Nhiên là một cậu họa sĩ minh họa truyện thiếu nhi.

Vừa mới đi làm, cậu đã đến thành phố S dốc sức làm việc, lăn lê bò toài ngã vấp rất nhiều năm, cuối cùng cũng ký được hợp đồng dài hạn với mấy nhà xuất bản. Bởi vì chăm chỉ, lễ phép, giao bản thảo đúng deadline mà các cô các dì trong ban biên tập rất thích cậu, coi cậu như con trai, thường xuyên nói muốn giới thiệu bạn gái cho bạn thanh niên ngoan tích cực có chí tiến thủ Nhiên Nhiên. Có điều cậu luôn cười cười đáp không cần, cứ để tùy duyên đi.

Đùa à, cậu là gay đấy, không thể làm hại cô nương vô tội nhà người ta được.

Xu hướng tính dục của Tụng Nhiên là trời sinh, không cách nào đảo ngược lại được. Hơn hai mươi năm qua dù cậu không có thời gian yêu đương, cũng chưa từng thật sự thích ai, nhưng trong những giấc mộng xuân, bóng dáng mờ ảo vùi mình cày cấy lau mồ hôi trên người cậu không ngực không mông, tuyệt đối không phải là con gái, điểm ấy cậu vẫn vững tin không hề nghi ngờ.

Tụng Nhiên độc thân, vẫn chưa có bạn đời.

Lúc vừa đến thành phố S, cậu nhìn thấy một đôi tình nhân đồng giới đang nắm tay sóng vai trong tàu điện ngầm. Điều này đã mang đến một tín hiệu sai lầm cho cậu, khiến Tụng Nhiên nghĩ rằng giới gay nơi này cũng bình thường công khai như đôi tình nhân kia. Thế là cậu lấy dũng khí đến gay bar trà trộn một đêm, nhưng lại chạy trối chết vì những bộ trang phục diêm dúa đầy ắp dục tình và không khí động dục trụy lạc nơi đây. Từ đó cậu cắt đứt suy nghĩ tìm kiếm bạn đời thông qua cách này.

Cho đến hôm nay, Tụng Nhiên vẫn luôn ở một mình.

Sau cuối xuân là đầu hạ, sau sương thu là tuyết đông, cậu phác họa mưa rơi và cành hoa, tô màu lên nắng ấm và lá rụng, trong veo tĩnh lặng, mỗi nét bút đều rơi vào an bình.

Thi thoảng cậu cũng mơ hồ mong đợi, tưởng tượng xem một nửa kia của mình trong tương lai sẽ như thế nào. Tụng Nhiên rất thích thứ cảm giác chờ mong này. Nó sẽ làm cho cuộc sống trở nên phấn chấn hơn, sẽ cổ vũ cậu mỉm cười đối mặt với tất cả mọi người, bởi vì có lẽ trong một nháy mắt lơ đãng nào đó, người định mệnh kia sẽ xuất hiện một cách bất ngờ.

Tụng Nhiên hi vọng biểu cảm đầu tiên mình dành cho người ấy là nụ cười sạch sẽ nhất.

Tụng Nhiên có hai lúm đồng tiền, cười lên rất xinh đẹp, để lộ vẻ hồn nhiên trong sáng mà người trưởng thành khó có được, vì thế dễ dàng chiếm được tình thương mẹ hiền của các cô các dì trong ban biên tập.

Nhưng mà kể từ một hôm nọ, cậu trở nên thiếu tự tin hẳn.

Ví dụ như bây giờ, cậu đang đứng trong đại sảnh chung cư, tay cầm thẻ mở cửa, bản thân thì đang soi mình trong chiếc cửa kính thủy tinh sát đất sáng loáng như gương liên tục tập cười, cả tay chân lẫn khóe môi đều hơi căng thẳng khó nén.

Trong đại sảnh sáng sủa không có một ai, nhưng dường như có thể có người đến bất cứ lúc nào.

Cậu dùng khóe mắt để lưu ý người đến, giục mình nhanh chóng điều chỉnh nụ cười. Mấy giây sau Tụng Nhiên lưu loát quẹt thẻ, trên đầu vang lên tiếng nhắc nhở tính toong.

Cậu đẩy cửa kính ra, bước qua đại sảnh tiến về phía thang máy.

Bước đầu tiên, không có ai xuất hiện.

Bước thứ hai, không có ai xuất hiện.

Bước thứ ba, bước thứ tư…. Mỗi một bước đi là tâm trạng lại càng thêm thấp thỏm.

Chờ đến khi bước xong mười lăm bước, Tụng Nhiên đứng trước thang máy hai tòa nhà, nhìn thấy đèn báo hiệu trở nên tối đi, con số dừng lại ở tầng 01. Điều này có nghĩa là cậu không thể gặp bất kỳ người nào đi từ tầng trên xuống.

Tụng Nhiên thất vọng thở dài.

Hôm nay xác suất để gặp được người đàn ông ấy lại lần nữa vô hạn đến gần bằng không.

Tụng Nhiên đập vào nút bấm mở cửa bước vào thang máy rồi quay người nhìn cửa kính ra vào không chớp mắt, yên lặng thực hiện lời cầu nguyện sau cùng.

Cách thang máy đóng cửa còn năm giây.

Cậu còn có năm giây.

Nếu có người xuất hiện, dù chỉ để lộ một sợi tóc, một góc áo thôi, chỉ cần nhìn thấy Tụng Nhiên sẽ không hề do dự mà nhấn nút mở cửa.

Nhưng mà không có.

Vận mệnh vẫn quên quan tâm đến cậu như cũ.

Cửa thang máy dần dần khép lại như ngày thường, tường thép bóng loáng bốn phía đóng kín lại, trên đỉnh đầu là đèn chiếu sáng âm tường lắp thành hai hàng. Theo số tầng không ngừng tăng lên, bầu không khí trong thang máy cũng trở nên chật chội ngột ngạt. Tụng Nhiên dựa lưng vào tường, thở một hơi thật dài.

Không sao đâu.

Cậu tự nói với mình.

Hôm nay không gặp được thì đã sao? Cậu còn có ngày mai, ngày kia, ngày kìa nữa… Chỉ cần sống ở đây, kiên nhẫn chờ đợi, một ngày nào đó trong tương lai cậu sẽ luôn có cơ hội gặp lại người đàn ông ấy một lần nữa.
Chương Tiếp »