Chương 11

Nhưng bầu trời vẫn đen, còn đen hơn cả mực. Cửa kính phản chiếu hai gốc hoa bách hợp khô héo, ánh đèn phản xạ làm đôi mắt non nớt của bé đau nhói.

Bé lại nghiêm túc và cực kỳ chậm chạp dùng sức chớp mắt.

Ngoài cửa sổ vẫn không có bất cứ thay đổi nào, dường như đêm tối đang đọng lại trong giây phút này.

“Anh ơi.”

Bố Bố luống cuống, nhẹ nhàng nức nở: “Em nên làm gì đây?”

Có lẽ lối đi nhỏ của tầng mười hai quá yên tĩnh, nên một tiếng vang nhỏ xíu như cây kim rơi xuống đất này vẫn được Tụng Nhiên nghe thấy. Tim cậu tê rần, chẳng thèm nghĩ ngợi gì nữa mà tiến lên ôm lấy Bố Bố.

“Bố Bố, ở lại đây đi, ở lại chỗ anh nhé.” Cậu nói, “Anh đã đồng ý kể chuyện trước khi ngủ cho em rồi, em về nhà, anh biết kể chuyện cho ai?”

“Nhưng… Nhưng em đã đồng ý với ba ba là sẽ tự mình đi ngủ…”

Bố Bố khịt khịt mũi, giọng nói hơi ươn ướt.

Tụng Nhiên tung đòn sát thủ: “Thế Bố Bố đã đồng ý với ai trước nào, anh hay ba ba em?”

Bố Bố lại khịt mũi: “…Anh ạ.”

“Đúng, là anh.” Tụng Nhiên nói: “Đã đồng ý với anh trước, thế lời hứa với ba ba sẽ không tính nữa.”

“Thật hả anh?” Bố Bố quay phắt lại, đáy mắt ánh lệ long lanh: “Không tính ạ?”

Tụng Nhiên gật đầu khẳng định: “Không tính nữa.”

Bố Bố cắn môi nghẹo đầu nửa tin nửa ngờ nhìn cậu.

Tụng Nhiên bật cười giơ tay nhéo nhéo cái mũi xinh của bé: “Em yên tâm, nếu ba ba em hỏi, anh sẽ nói Bố Bố nhà chúng ta là một đứa trẻ nghe lời, cứ đòi phải ngoan ngoãn về nhà ngủ. Là anh không tốt, cứ nhất định đòi kể chuyện xưa cho Bố Bố, nên nửa chừng ép Bố Bố trở về. Nếu ba ba muốn phạt thì cứ phạt anh là được.”

Bố Bố nín khóc mỉm cười nhào đến ôm cổ Tụng Nhiên, hôn chùn chụt lên má cậu: “Anh ơi, sao anh, sao anh lại tốt thế!”

Bé cưng muốn ngủ đêm ở ngoài thì phải chuẩn bị quần áo để thay thật kỹ.

Bố Bố vắt chân lên cổ chạy vào nhà lấy đồ, Tụng Nhiên thay bé bật đèn lớn lên. Cậu vốn định đi vào giúp đỡ, nhưng nghĩ đến việc người lớn không ở đây, mình cứ tự tiện xông vào nhà người khác thì không ổn lắm, bèn quy củ tựa vào cửa giám sát Bố Bố chạy tới chạy lui giữa phòng ngủ và phòng tắm như một con thỏ nhỏ.

Mỗi lần xẹt qua phòng khách, Bố Bố đều sẽ vô thức quay đầu lại nhìn cửa một chút, nghiêm túc căn dặn: “Anh không được chuồn mất đâu nhé!”

Tụng Nhiên cam đoan: “Tuyệt đối không chuồn.”

Động tác của đứa bé hơi vụng về và chậm chạp, Tụng Nhiên thừa dịp mượn cớ để dò xét phòng khách nhà hàng xóm một phen.

Giống như cậu suy đoán, nội thất bên trong căn hộ 8012B có phong cách thống nhất với thảm cửa, là chủ nghĩa cực tối giản điển hình. Màu sắc chủ đạo là trắng xám đen, bốn phía là những đường nét thẳng tắp gọn gàng, ngay cả tranh trang trí cũng dùng những khối màu theo phong cách Mondrian*. Nếu như nói 8012A là một công viên trò chơi mơ mộng cho thiếu nhi, thì 8012B chính là một văn phòng làm việc cho người trưởng thành, không hề nhìn ra dấu hiệu có trẻ con sinh sống.

*Mondrian là một phong cách trang trí đặt theo tên họa sĩ Mondrian người Hà Lan. Tranh của ông là những khối chữ nhật hoặc khối vuông ngang dọc đầy màu sắc.

Bởi vì quá đơn giản mà đầu tiên Tụng Nhiên còn tưởng rằng tất cả đồ dùng trong nhà đều là hàng giá rẻ của IKEA, nhìn kỹ thêm mới phát hiện tổng thể kết hợp khá là có cảm giác thiết kế, hẳn là có giá trị không nhỏ.

Sau đó cậu cạn lời với ý nghĩ của mình.

Sao có thể là hàng giá rẻ được?

Đầu tuần vừa rồi cậu cưỡi xe đạp qua đường Phục Hưng Tây, không kìm được tò mò mà nhanh chóng nhìn lướt qua bảng giá bên môi giới bất động sản treo lên, kết quả phải phanh xe đột ngột. Một mét vuông nhà trong Bích Thủy Loan Cư có giá cao gần một trăm năm mươi nghìn tệ, tất cả đều là những căn hộ lớn phải ký lên chi phiếu hơn bảy số 0 mới có thể mua một căn.

Bảy số không!

Có một lần Tụng Nhiên nằm mơ thấy mình nhận được năm số không, đại não liền phát ra báo động màu đỏ sắc nhọn, nhắc nhở cậu đã bội chi nghiêm trọng rồi.

Chênh lệch giai cấp quả nhiên là một khoảng cách không thể vượt qua được.

Tụng Nhiên lặng lẽ phun tào.

“Anh ơi! Tiếp lấy nè!”

Bố Bố vui mừng hớn hở chạy về phía cửa, trong tay ôm một đống chai lọ thơm phức rồi trút cho Tụng Nhiên như đổ rác, sau đó lại chạy về phòng. Tụng Nhiên nhìn chằm chằm những chai lọ kia, uể oải phát hiện nhãn hiệu trên đó không phải là tiếng Trung, cũng không phải là tiếng Anh, cậu không nhận ra được từ nào cả.

Vừa rồi đã xảy ra chuyện gì mới có thể khiến cậu nảy sinh ảo giác “Bố Bố thật đáng thương”? So với Bố Bố, cậu mới là kẻ đáng được thương hại mới đúng chứ?

Tâm hồn của chàng thiếu niên tốt Nhiên Nhiên nhận đả kích to lớn, thanh máu tụt xuống tận đáy, cần kim sang dược để chữa thương.