Chương 22

Cậu nhắc đến chủ đề thu nhập, Hạ Trí Viễn mới nhớ đến chuyện chính hôm nay: “Tụng Nhiên, chúng ta thương lượng về tiền lương nửa tháng này một chút đi.”

Tụng Nhiên rất kinh ngạc: “Tiền lương?”

Trông trẻ giúp mà còn được trả tiền lương?

Hạ Trí Viễn hào phóng báo giá: “Tôi trả cậu theo giá thị trường, nửa tháng tám nghìn, cậu thấy được không?”

Cạch!

Tụng Nhiên trợn mắt há miệng, đũa trong tay cũng rớt xuống – Tám nghìn? Làm bảo mẫu hay cướp ngân hàng vậy?!

Hạ Trí Viễn lại nói: “Tám nghìn chỉ là tiền lương cho người thôi, không bao gồm chi tiêu nguyên liệu. Cậu cứ ghi tiền mua thức ăn, tiền sữa vào sổ, khi về tôi sẽ trả cho cậu.”

“Không… Không đến mức đó chứ?” Tụng Nhiên như đang trong mơ: “Tôi chỉ gói một nồi hoành thánh mà giá trị đến tám nghìn đồng ư?”

Còn nữa, cái nào cũng xấu xí thế này, nom như bị lăn trên đất mười vòng, tuyệt đối không hề đẹp.

Hạ Trí Viễn hỏi lại “Thế cậu thu bao nhiêu?”

Tụng Nhiên học toán kém, cậu huơ tay trên bồn rửa vài lần rồi do dự báo một con số: “Tám trăm?”

“Không bàn nữa.” Hạ Trí Viễn thẳng thắn bác bỏ: “Thấp hơn mức tiền lương tối thiểu tiêu chuẩn rồi.”

Tụng Nhiên kháng nghị: “Tôi chỉ có thể coi như làm việc vặt thôi mà!”

“Cũng thấp hơn mức lương theo giờ tối thiểu.”

Hạ Trí Viễn rất kín kẽ, Tụng Nhiên á khẩu không trả lời được.

Hai người bắt đầu cãi cọ trong điện thoại, thổ hào giàu có bên kia cứ đòi xòe tiền ra, kẻ nghèo bên này đã không có tiền còn không dám thu linh tinh, cứ giằng co thật lâu không xong, cuối cùng lại xuất hiện một mức giá hoàn toàn mới: Mười hai nghìn.

Tụng Nhiên yếu ớt giãy giụa: “Hạ tiên sinh à, ngài nói đạo lý chút được không?”

“Mười ba nghìn.”

Tụng Nhiên nghiêm túc: “Tôi giận thật đó!”

“Mười bốn nghìn.”

Tụng Nhiên: “Tôi…”

“Mười….”

“Mười bốn nghìn mười bốn nghìn mười bốn nghìn!”

Tụng Nhiên vội cắt lời Hạ Trí Viễn, lệ rơi đầy mặt giơ cao cờ trắng vẫy tới vẫy lui.

Xét thấy Hạ Trí Viễn đề ra mức lương quá cao, Tụng Nhiên ăn cơm chúa phải múa tối ngày, cảm thấy mình phải cung cấp một chút phục vụ VIP ngoài lề cho chủ doanh nghiệp, ví dụ như tặng cho quý tiên sinh chủ thuê đang ở đất khách quê người một hồi quan tâm ấm áp như gió xuân.

Bước đầu tiên – Hỏi han ân cần.

Tụng Nhiên tươi cười để lộ tám cái răng trắng tinh: “Hạ ba ba này, ngài đã rời giường chưa? Bên ngài là mấy giờ rồi?”

Hạ Trí Viễn ngáp một cái thật hài lòng: “Hơn sáu giờ, vẫn chưa dậy.”

Anh nhìn ra ngoài cửa sổ, sắc trời lúc rạng sáng vẫn âm u, giọng nói của Tụng Nhiên rất nhẹ nhàng dễ nghe, tựa như một chùm nắng sớm rọi vào, khiến tâm trạng anh cũng sáng sủa hơn.

“…Ồ.”

Tụng Nhiên gật gật đầu, trong đầu lại đang nghĩ viển vông.

Vẫn chưa rời giường, thế bây giờ hẳn là Hạ ba ba đang để trần thân trên, chỉ mặc một chiếc qυầи ɭóŧ nói chuyện điện thoại với cậu? Bố Bố đáng yêu như thế, nhất định tướng mạo của Hạ ba ba cũng không tệ. Đàn ông xấp xỉ ba mươi tuổi, vừa chớm thành thục, sức sống chưa tan, hai khí chất này đan quyện lại cùng một chỗ chính là thời điểm mị lực lớn nhất. Nếu dáng người tuyệt vời một chút, vậy… Vậy quả là…

Phì!

Tụng Nhiên phỉ nhổ chính mình – Mày đã là người có gia đình rồi, còn dám ý da^ʍ Hạ ba ba, có xứng với nam thần Infiniti không, hả?

Cậu kiên quyết lôi suy nghĩ mất khống chế đang chạy trên cơ bụng và đường nhân ngư về, lúng túng tìm đề tài nhằm để che giấu nội tâm xấu xa của mình: “Vậy… Hạ ba ba này, tôi nghe thấy ngài có hơi đượm giọng mũi, là bị cảm à?”

“Cảm không nặng lắm.” Hạ Trí Viễn nói: “Tối qua lái xe quên đóng mui lại, còn lái với tốc độ tám mươi cây số trên giờ nên bị gió thốc vào mặt, sáng dậy hơi đau đầu.”

Tụng Nhiên vội vàng nói: “Đây chính là triệu chứng trước khi cảm đó, nếu không chú ý sẽ rất dễ trở nên nghiêm trọng. Chỗ ngài có gừng già với đường đỏ không?”

“Gừng già với đường đỏ?”

“Đúng thế, có thể pha một tách trà gừng.” Tụng Nhiên nói nhanh: “Trước tiên đun sôi nước, cắt bốn năm miếng gừng già bỏ vào, sau đó để lửa liu riu chừng mười phút, lại thêm một muôi đường đỏ, không có đường đỏ thì đường đen cũng được. Nhớ là phải dùng gừng già chứ đừng lấy gừng non, gừng non không có hiệu quả lắm đâu…”

Hạ Trí Viễn cười hỏi: “Đường trắng được không? Tôi chỉ có đường trắng dùng để pha cà phê.”

“Được chứ được chứ.” Tụng Nhiên liên tục gật đầu: “Mấu chốt là phải có gừng!”

“Không có.”

Tụng Nhiên sửng sốt :”Hở…”

Gừng… Gừng cũng không có? Thế thì nấu trà gừng sao được?

Cậu không nhận ra rằng Hạ Trí Viễn đang cố tình trêu chọc mình, còn nhướn mày nghiêm túc suy nghĩ cách giải quyết, sau đó thật sự nhận ra không bột đố gột nên hồ, thế là thua trận uể oải nói: “Vậy… Vậy ngài ngủ thêm một lát đi. Ngủ có thể tăng cường sức miễn dịch, rất có tác dụng. Tôi không quấy rầy ngài nghỉ ngơi nữa…”

Không hiểu sao Hạ Trí Viễn lại hơi hoảng hốt, sợ một giây sau Tụng Nhiên sẽ thật sự cúp máy, lập tức đổi giọng: “Không sao đâu, tôi thường quên đóng mui nên hứng gió thành quen rồi. Chờ lát nữa tắm nước nóng là sẽ đỡ hơn.”