Chương 23

Anh vén chăn xuống giường, lại phủ thêm áo ngủ đặt bên cạnh, bước chân trần ra khỏi phòng ngủ.

“Tụng Nhiên, nói cho tôi nghe xem hai hôm nay Bố Bố làm gì đi, đã lâu rồi tôi không ở cùng thằng bé.”

Trong phòng bếp, máy pha cà phê lại lần nữa phát ra tiếng tí tách, đồng hồ trên lò vi sóng đang lóe lên theo nhịp điệu, cho thấy thời gian trước mắt: 06:32. Hạ Trí Viễn cũng tựa vào bồn rửa như hôm qua, nghe chàng thanh niên còn ấm áp hơn ánh dương kể cho mình nghe chuyện liên quan đến Bố Bố.

Bố Bố kể chuyện Sóc Chuột cho các bạn trong vườn trẻ, nhận được một xấp giấy dán hoa hồng nhỏ.

Bố Bố rất hứng thú với bức tường graffiti bên đường, có thể chính xác nhận ra được hình chữ nhật và hình tam giác.

Sức ăn của Bố Bố rất tốt, bữa tối ăn một bát cơm Gyudon, còn không kén ăn, ăn hết cà rốt và súp lơ xanh.

Lúc nghe kể chuyện cổ tích Bố Bố rất chăm chú, ít khi thất thần, trước khi đặt câu hỏi sẽ giơ tay, còn linh hoạt bắt chước hươu cao cổ khiêu vũ.

…..

Tâm trạng của Hạ Trí Viễn rất tốt.

Lúc anh không có ở đây, Bố Bố vẫn sống rất tốt. Dù được một người xa lạ không quen chăm sóc, bé cũng ngoan ngoãn và thông minh như lúc ở trước mặt anh, không gây thêm phiền phức cho người ta. Ai nuôi cũng dễ dàng, ai nhìn cũng sẽ thích.

Có một đứa con hiểu chuyện như vậy thật sự rất may mắn.

Nhưng lúc anh đang cho là thế, Tụng Nhiên bỗng úp mở một lúc, nói: “Hạ ba ba à, trừ những thứ đó ra tôi còn có vài câu khác muốn nói, nhưng ngài không được mất hứng đâu đấy.”

Hạ Trí Viễn khuấy chiếc thìa nhỏ, ngữ khí vẫn bình thường: “Không đâu, cậu nói đi.”

Tụng Nhiên lặng lẽ liếc nhìn Bố Bố, thấy bé đang chăm chú vẽ tranh không chú ý đến mình, bèn thấp giọng nói: “Hạ ba ba à, Bố Bố… Thật ra không ngoan như ngài tưởng đâu. Hai hôm nay ở bên tôi, bé vẫn rất dính người, cũng rất thích làm nũng, cứ như một bé mèo con chưa dứt sữa vậy, thi thoảng còn cáu kỉnh nữa. Bé rất nghịch ngợm, cũng có đôi lúc tôi không chịu đựng nổi.”

“Thật ư?” Hạ Trí Viễn nhướn mày dừng động tác khuấy cà phê lại: “Trước đây thằng bé không như vậy. Có lẽ là cậu tốt tính quá nên không biết từ chối thế nào. Cậu đưa điện thoại cho nó, để tôi căn dặn vài câu…”

“Không không không, không phải ý này, ngài đừng hiểu lầm!” Tụng Nhiên vội vàng sửa lại: “Ý tôi là, trẻ con ở độ tuổi Bố Bố chơi đùa cả ngày mới là đúng. Nghịch ngợm là bản tính của mấy đứa, trái lại ngoan ngoãn như Bố Bố mới có hơi… Không bình thường cho lắm.”

Hạ Trí Viễn vẫn không hiểu: “Không bình thường? Hiểu chuyện sớm một chút thì không bình thường chỗ nào?”

“Ừm…”

Tụng Nhiên nghẹn lại, sau đó lắc đầu.

Ông bố trì độn và đầu óc chậm chạp này chẳng hề hiểu được sự nhạy cảm của trẻ con, nên làm gì mới phải bây giờ? Xem ra đã đến lúc anh Tụng Nhiên ra tay, nghiêm túc nói chuyện với người này một chút rồi.

“Ngài chờ chút, để tôi đi vào phòng nói chuyện với ngài.”

Tụng Nhiên nhanh chóng rửa sạch hai tay rồi dùng màng thực phẩm bọc hoành thánh nhỏ, bỏ vào tủ lạnh, lại chạy vào phòng ngủ trở tay khép cửa phòng. Sau đó cậu nhảy lên giường khua chân mấy cái, đạp rơi dép lê.

Tụng Nhiên ngồi xếp bằng, ôm một chiếc gối vào lòng theo thói quen: “Hạ tiên sinh, tôi nói với ngài cái này. Thật ra bé con càng hạnh phúc thì hiểu chuyện càng muộn. Bố Bố mới bốn tuổi, hoàn cảnh gia đình lại tốt thế này, vốn không cần phải vội vàng lớn lên. Lẽ ra bé phải vui vẻ ầm ĩ cả ngày, muốn cười cứ cười, muốn khóc cứ khóc. Về sau khi bé lớn rồi sẽ tự nhiên bắt đầu hiểu chuyện.”

“Tôi không phủ nhận quan điểm của cậu.” Hạ Trí Viễn bình tĩnh nói: “Nhưng Bố Bố trưởng thành sớm là bẩm sinh chứ không phải như cậu nói – Không hạnh phúc.”

Tụng Nhiên cảm thấy hiểu lầm giữa hai bố con này hơi khó giải quyết, nên rất lo lắng: “Hạ ba ba à, nếu bẩm sinh thì Bố Bố sẽ không biểu hiện một dáng vẻ khác trước mặt tôi. Tôi lấy một ví dụ cho ngài nhé, ngài biết trẻ con ngoan ngoãn nhất trên đời này là ở đâu không? Trong trại trẻ mồ côi. Trẻ con trong trại trẻ mồ côi sẽ không làm nũng, không ầm ĩ, vì dù khóc hay cười, hay ngã, hay là đổ bệnh đi chăng nữa cũng sẽ không có ai thương yêu chúng. Nên dần dần chúng không làm nũng nữa, thoạt nhìn ngoan ngoãn hơn những đứa trẻ nhà bình thường. Nhưng thật ra trong lòng chúng lại còn muốn làm nũng hơn bất cứ ai.”

Thìa bạc rơi vào trong chén sứ làm tràn mấy giọt cà phê màu nâu đậm.

Trại trẻ mồ côi.

Quen với việc bất lực.

Tụng Nhiên lưu loát nói một đoạn dài, đã đánh đồng Bố Bố của anh với những đứa trẻ trong trại trẻ mồ côi. Cho dù là có ý tốt, thì trong đó vẫn ngấm ngầm chỉ trích anh coi nhẹ con cái… Cũng đã vô cùng quá đáng.

Trong khi nói chuyện với Tụng Nhiên, lần đầu tiên Hạ Trí Viễn để lộ vẻ mặt hơi hờn giận.